Lửa gần rơm lập tức bùng cháy. Lâm Tuyết Anh nhắm mắt trong suốt quá trình hôn nhau với Du Sâm Miếu, nội dung tưởng tượng của Lâm Tuyết Anh đã chuyến từ Mộc Quy Phàm cưỡng hôn cô nàng sang quá trình công thành đoạt đất bá đạo trong tình yêu của Tô Nhất Trần. Nửa giờ sau. Lâm Tuyết Anh lấy chăn che hai má đỏ ứng. Đáy mắt Du Sâm Miếu đong đầy niềm vui và bất ngờ, anh ấy không dám tin, hỏi: “Tiểu Anh Đào, em, đây là lần đầu tiên của em à….” Lâm Tuyết Anh lập tức nói: “Đáng ghét, không được nói!” Đương nhiên đây không phải lần đầu của cô nàng, à không, nên nói rằng cô nàng luôn trao lần đầu tiên cho tất cả những người bạn trai của mình. Dù sao ngày nay khoa học kỹ thuật cũng vô cùng phát triển, cái gì cũng có thể ‘vá’… Có điều, Lâm Tuyết Anh mới phẫu thuật chưa bao lâu, nghĩ tới Mộc Quy Phàm và Tô Nhất Trần, cô nàng lại phải lên kế hoạch tới bệnh viện hai lần nữa…. ừm… Du Sâm Miếu không hề hay biết chuyện này, chỉ vui mừng khôn xiết ôm Lâm Tuyết Anh vào lòng, đến giờ khắc này, anh ấy đã hoàn toàn tin tưởng Lâm Tuyết Anh. Hai người họ ‘tình chàng ý thiếp’ hồi lâu, sau đó Lâm Tuyết Anh kế lại chuyện mình đắc tội với nhà họ Tô, còn có vụ trường mầm non đuổi việc. Du Sâm Miếu đau lòng nói: ‘Thế nên em tới tìm anh à?” Lâm Tuyết Anh khóc: “Em thật sự không biết làm thế nào, em thấy mình thật đáng trách, em thật lòng muốn xin lỗi nhà họ Tô! Nhưng họ không chịu nghe, không nói hai lời đã đuối em ra khỏi nhà…” “Em thật sự không biết phải làm sao, em cứ bước đi không mục đích trên phố, chẳng biết nên đi về đâu, lúc em hoàn hồn thì phát hiện mình đã đến nhà anh rồi…” Du Sâm Miếu vui mừng nói: “Vậy thì người trong sâu thẳm đáy lòng em chính là anh…. ” Lâm Tuyết Anh ừm một tiếng rồi bổng phấn khích nói: “Đúng rồi Sâm Miếu, chẳng phải anh đi làm ởtập đoàn Tô Thị ư? Anh có thể lén dẫn em vào đó không…” “Em muốn đích thân nói lời xin lỗi với Tô tiên sinh…” Du Sâm Miếu bất đắc dĩ đáp: “Em không cần tự trách bản thân như vậy, cũng không cần nói xin lỗi ai hết.” Hốc mắt Lâm Tuyết Anh đỏ hoe, cô nàng lắc đầu nói: “Không được đâu, những ngày thấy Túc Bảo bị bạo lực mạng, em thấy mình quá đáng trách, đều do em không trông cẩn thận nên cô bé Túc Bảo 4 tuổi đã phải chịu cảnh bạo lực mạng..” “Nếu khi ấy em không ngẩn người vì nhớ anh thì đã có thể kịp thời ngăn hai bạn nhỏ đánh nhau, sau đó Túc Bảo cũng sẽ không chịu tổn thương lớn như vậy…. huhuhu!” Du Sâm Miếu chỉ cảm thấy Lâm Tuyết Anh quá lương thiện, sao anh ấy có thể đành lòng nhìn cô nàng tự trách bản thân? Du Sâm Miếu khó xử nói: “Để anh thử… nhưng bộ phận hành chính chung nhưtụi anh không nằm cùng lầu với văn phòng tổng giám đốc, văn phòng tổng giám đốc ở lầu 66, nhân viên bình thường như tụi anh không thể lên được.” “Không sao, anh dẫn em đi là được!” Lâm Tuyết Anh mừng rơn hôn Du Sâm Miếu một cái, nói: “Em tin ông trời nhất định sẽ chiếu cố những người không chịu thua số phận!” Du Sâm Miếu yêu chiều hôn Lâm Tuyết Anh, dù sao sáng nay cũng muộn giờ đi làm rồi, cứ nói có việc gấp đế xin nghỉ nửa ngày rồi chiều dẫn Lâm Tuyết Anh đến công ty thôi. ở trung tâm khu kinh tế mới có một tòa nhà cột mốc hình vòm, hai tòa nhà cao tầng giống như cánh buồm của một chiếc thuyền buồm được nối với nhau ớ phía trên, đường nét rất đẹp, giống như một cánh cống của các vị thần. Đây chính là nơi tọa lạc của tập đoàn Tô Thị. Tòa nhà điểm mốc này rất lớn, từ tầng 30 trở xuống được dùng làm khách sạn và trung tâm mua sắm, từ tầng 30 trở lên dùng làm văn phòng làm việc, ngoài hệ thống khổng lồ của tập đoàn Tô Thị, còn có một phần cho các công ty bên ngoài thuê. Vì vậy tòa nhà này đông đúc người và cũng rất phức tạp. Tuy nhiên, tập đoàn Tô Thị có thang máy nội bộ riêng, phân chia với các công ty cho thuê khác nên khi vào khu vực này nhân viên sẽ có thẻ ra vào riêng, nếu không có thẻ thì thực sự rất khó vào. Lâm Tuyết Anh cảm khái: “Woa, nơi này lợi hại quá!” Thấy vẻ ngây thơ đơn thuần của Lâm Tuyết Anh, Du Sâm Miếu càng muốn yêu chiều cô nàng, thầm quyết định sau này cố gắng kiếm nhiều tiền hơn để dẫn cô nàng đi ngắm nhìn thế giới bao la rộng lớn. Chợt nghe thấy Lâm Tuyết Anh hồi hộp hỏi: ‘Tô tổng cũng đi từ chỗ này lên lầu 66 à?” Hôm nay cô nàng mặc chiếc đầm liền màu trắng, phảng phất khí chất của thần tiên tỷ tỷ. Tóc được tạo kiểu đặc biệt, đôi má phớt hồng tựa cánh hoa đào, nhan sắc như được nâng lên một tầng cao mới. Lâm Tuyết Anh không khỏi tưởng tượng tới cảnh tình cờ gặp gỡ Tô Nhất Trần trong thang máy, tổng tài cao ngạo lạnh lùng trưng ra bản mặt không chút cảm xúc trước sự chào hỏi của đám nhân viên, nhưng lại bất ngờ cụp mi nhìn cô nàng, đáy mắt thoáng hiện sự kinh ngạc bởi vẻ đẹp của cô nàng…. Lâm Tuyết Anh đang đắm chìm trong tưởng tượng thì nghe Du Sâm Miểu nói: “Không, Tô tổng và một số cán bộ cấp cao sẽ có lối đi Vip riêng. Đằng kia chính là thang máy của họ.” Tập đoàn Tô Thị rất lớn, trải rộng khắp toàn ngành, Du Sâm Miếu chỉ là một nhân viên tiêu thụ trong ngành thời trang. Văn phòng tổng giám đốc và văn phòng chủ tịch đều ở tầng 66, người làm việc ớ lầu 66 đều là người của ‘công ty mẹ’, quản lý các công ty con của họ. ‘Tô tống không phải kiểu người sống tách biệt, không dùng thang máy riêng mà dùng chung thang Vip với nhân viên của công ty mẹ.” Có điều những nhân viên thuộc công ty con như Du Sâm Miếu cũng không thế vào thang máy Vip được. Sóng nước khẽ gọn trong đôi mắt Lâm Tuyết Anh, cô nàng kinh ngạc: “Lợi hại quá!” Hóa ra tập đoàn Tô Thị còn phân chia ra công ty mẹ và các công ty con trong hệ thống. Nếu đã là công ty mẹ thì chắc chắn có bộ phận thuộc tính. Tỷ như nhất định có bộ phận trợ lý, vừa hay cô nàng không muốn tiếp tục đi làm ớ mầm non nữa, cô nàng có thể đi ứng tuyển vị trí thư ký trong văn phòng tổng giám đốc hoặc văn phòng chủ tịch ở tập đoàn Tô Thị” Đến lúc đó thiếu gì cơ hội gặp gỡ Tô Nhất Trần! Lâm Tuyết Anh lại bổ não kịch bản tình yêu ngọt ngào giữa tống tài và cô thư ký yếu điệu…. Sau khi kết thúc cuộc họp, Tô Nhất Trần tiếp tục xử lý công việc ở văn phòng chủ tịch như thường lệ, nhưng hôm nay mí mắt anh cứ giật lia lịa. Anh không khỏi day ấn đường, kỳ lạ, có chuyện gì sắp xảy ra ư? Lúc này cánh cửa bỗng bị đấy ra, một cái đầu nhỏ thò vào. “Cậu cả!” Giọng nói non nớt của Túc Bảo vang lên. Túc Bảo mặc một chiếc áo phông sọc xanh trắng, kết hợp với một chiếc quần yếm denim. Lưng đeo chiếc túi hình thú cưng trong suốt, bên trong có Tiểu Vũ và cụ rùa. ‘Túc Bảo?” Tô Nhất Trần lập tức đứng dậy: “Sao con lại đến đây?” Phía sau Túc Bảo là bà cụ Tô. Bà đang ôm một hộp cơm, nói: “Con bé nói bấm ngón tay bói được một quẻ, hôm nay chuyện gì của con cũng không thuận lợi, cho nên muốn đến chỗ con xem thử.” Bà cụ Tô tin rằng bên Túc Bảo có một người sư phụ. Nhưng lại không tin chuyện Túc Báo có thế bốc quẻ, vì cô bé còn quá nhỏ, bà cụ Tô chỉ nghĩ lần này lại là người sư phụ kia dạy linh tinh. Tô Nhất Trần không nói gì, nhưng trong lòng đã thầm quyết định tạm thời dừng những việc anh dự định làm trong hôm nay. Tiểu Túc Bảo nói mọi chuyện đều không thuận lợi, vậy thì anh sẽ không làm việc gì hết. “Thế Túc Bảo định dẫn cậu cả đi đâu nào?” Đáy mắt Tô Nhất Trần nhuốm ý cười. Túc Bảo nghiêng đầu, nghiêm túc nói: “Dẫn cậu cả đi mua thuốc nha!” Tô Nhất Trần hơi khựng lại, nhớtới tờ giấy Túc Bảo đưa cho anh lần trước. Trên giấy vẽ một con heo trắng được chiên trong nồi (Bạch Truật chiên), một anh trai nhỏ đang duỗi chân và chặn nước, Túc Bảo nói đây là vị thuốc Đảng Sâm. “Cậu cả chưa đi mua đúng không?” Túc Bảo hỏi, gương mặt nhỏ hiện vẻ nghiêm túc và hơi tức giận. Tô Nhất Trần buồn cười nói: “Phải mua chứ, phải mua chứ, hôm nay đi mua luôn.” –i—————-1—————–i— Túc Bảo hừ một tiếng: “Lần nào cậu cả cũng nói vậy nhưng đều không đi, cho nên hôm nay con tới đây tìm cậu cả nha!” Tỏ Nhất Trần nhớ tới quẻ bói ‘mọi việc không thuận lợi’ của Túc Bảo, được thôi, không bận công việc thì đi mua thuốc cùng cô bé vậy. Thuốc của anh là đơn thuốc do chuyên gia giỏi nhất kê riêng, thực ra không cần mua thuốc đông y gì đó mà Túc Bảo dặn…. “Đi nào!” Tô Nhất Trần lấy di động và chìa khóa rồi dẫn Túc Bảo, bà cụ Tô ra khỏi phòng. Nói về Lâm Tuyết Anh, cô nàng ngoan ngoãn theo Du Sâm Miểu lên lầu một chốc rồi mượn cớ đi hít thớ không khí, rời khỏi lầu làm việc của anh ấy. Lâm Tuyết Anh thử vài cách mà không sao lên được lầu 66. Cô nàng bĩu môi, không vui. “Đáng ghét, sao lại khó như vậy…” Thậm chí Lâm Tuyết Anh còn xuống tầng hầm đế xem xem có thể từ đó lên lầu 66 không, nhưng cũng không thành công. Chẳng những cần quẹt thẻ khi đi thang vip, giữa thang vip và bộ phận văn phòng của công ty con còn bị ngăn cách bởi sảnh báo vệ. Lâm Tuyết Anh vừa toan bỏ cuộc thì chợt nghe thấy ‘đinh’ một tiếng, cửa thang máy mở ra, một bóng người cao lớn bước ra. Tô Nhất Trần mặc một chiếc áo sơ mi sẫm màu và chiếc quần tây ủi phẳng khiến anh ấy càng đẹp trai và cao ráo hơn. Hai mắt Lâm Tuyết Anh lập tức sáng lấp lánh, quả nhiên, ông trời sẽ chiếu cố những người không chịu thua số phận mà!