Thấy Tô Nhất Trần, Lâm Tuyết Anh vội chạy tới. ‘Tô tiên sinh, xin chờ một chút!” Lâm Tuyết Anh chạy đến mức thở hổn hến, tay quệt mồ hôi trên trán. Tô Nhất Trần quay đầu, trông thấy Lâm Tuyết Anh thì chau mày. Bà cụ Tô mắng nhỏ một câu ‘xúi quẩy’, sau đó lập tức nhớ đến quẻ bói ‘mọi sự không thuận lợi’ của Túc Bảo. Cô bé bốc đúng quẻ hay chỉ là trùng hợp? ‘Đi thôi.” Bà cụ Tô nói giọng tức giận. Túc Bảo nhìn chằm chằm vào quỷ đào hoa trên đầu Lâm Tuyết Anh, nói: “Ngoại ơi chờ chút ạ!” Lâm Tuyết Anh chạy bước nhỏ tới trước mặt Tô Nhất Trần. Cô nàng còn tướng ba người này bỏ đi luôn, chẳng ngờ Tô Nhất Trần lại đợi cô nàng. Lâm Tuyết Anh: Wow woa! Anh ấy đang đợi mình nha! Lòng Lâm Tuyết Anh rạo rực như nở hoa, cô nàng khẽ vén tóc lên tai, cười nói: “Tô tiên sinh, trùng hợp quá! Anh cũng ở đây à? Mọi người đang định đi đâu đấy?” Mặt Bà cụ Tô lạnh tanh, bà vừa toan lên tiếng thì nghe Túc Bảo cười híp mắt nói: “Cô giáo Anh Đào ơi, con với cậu cả và bà ngoại chuẩn bị đi mua thuốc Đông y.” Lâm Tuyết Anh ngẩn người, thuốc Đông y ư? Cô nàng vô thức hỏi: “Là Chợ giao dịch thuốc Đông y dốc Kiến Dương ư?” Túc Bảo gật đầu: “Đúng ạ đúng ạ!” Tô Nhất Trần liếc nhìn Túc Báo, không khỏi thấy kỳ lạ. Túc Bảo kêu anh và bà cụ chờ chút, chính là để nói điểm đến của họ cho Lâm Tuyết Anh ư? Lâm Tuyết Anh vui như mở cờ trong bụng, trẻ con đúng là dễ dỗ ngọt, mới thế mà cô nàng đã moi được chuyện từ Túc Bảo rồi. Lâm Tuyết Anh bày ra bộ dạng quan tâm: “Có phải lão phu nhân không khỏe không ạ? Có cần con đưa bác tới viện không? Con có thể chăm sóc bác…” Đáy mắt bà cụ Tô thoáng hiện sự mất kiên nhẫn, bà lạnh lùng đáp: “Cô là gì của tôi mà đến lượt cô chăm sóc tôi ở viện?” Lâm Tuyết Anh lập tức tủi thân, cấn môi nói yếu ớt: “Tô lão phu nhân, bác đừng hung dữ như vậy ạ! Người ta thực sự biết lỗi rồi mà!” “Thân là giáo viên của Túc Bảo mà con không chăm sóc cô bé cẩn thận, xin bác cho con thêm một cơ hội để con chăm sóc bác..” Bà cụ Tô không còn sức để phỉ nhổ Lâm Tuyết Anh, bà không hiểu nổi logic của cô nàng. “Đi thôi!” Bà không thể đứng ở đây đôi co thêm lời nào với cô nàng này nữa. Ban nãy Túc Bảo bấm ngón tay, quẻ bói nói thời cơ tốt nhất để bắt quỷ đào hoa chính là khi đến chợ thuốc Đông y. Vì vậy, Túc Bảo mới cố tình kêu mọi người dừng bước chờ. Giờ những gì cần nói đã nói xong, có thể xuất phát rồi. Túc Bảo tin rằng cô giáo Anh Đào nhất định sẽ theo đuôi họ. Thấy Tô Nhất Trần sắp rời đi, Lâm Tuyết Anh sao có thể từ bỏ cơ hội tốt như này. Khó khăn lắm cô nàng mới gặp được anh! Cô nàng lập tức xông lên chặn trước mặt Tô Nhất Trần! Nói về Du Sâm Miếu, sau khi phát hiện ra Lâm Tuyết Anh đi ra ngoài quá lâu, anh ấy đi tìm một vòng mới thấy cô nàng ở hầm để xe. Đúng lúc nghe được cô nàng vừa khóc vừa nói: “Xin lỗi Tô tiên sinh, xin anh cho tôi thêm một cơ hội.” “Cho tôi cơ hội được chăm sóc Túc Bảo và Tô lão phu nhân, tôi nhất định có thế làm tốt!” Lâm Tuyết Anh khóc đến là đáng thương, đáy mắt chất chứa sự bướng bỉnh không thừa nhận thất bại, không chấp nhận số phận và không khuất phục. Woa… cô nàng sắp cảm động vì sự quật cường của chính mình rồi đấy. Đây chẳng phải nữ chính tiểu bạch hoa trong tivl không chịu cúi đầu trước cuộc sống và luôn nỗ lực phấn đấu đó sao? Chắc chấn Tô tống sẽ thấy lòng buồn bực một cách khó hiểu, sau đó đồng ý với cô nàng…. Chẳng ngờ Tô Nhất Trần còn chưa lên tiếng thì bà cụ Tô đã lạnh giọng mắng: “Thứ nhất, tôi không cần cô chăm sóc, Túc Bảo cũng không cần cô chăm sóc, cô là gì của chúng tôi há? Coi mình là gì há? Cô có tư cách chăm sóc Túc Bảo ư?” ‘Thứ hai, bán thân cô không làm tròn trách nhiệm ở trường mầm non nên mới bị trường học đuối việc, liên quan gì tới Túc Bảo của chúng tôi? Năm lần bảy lượt tới xin lỗi, tỏi thấy cô đang cố tình ăn vạ đấy!” Lâm Tuyết Anh tái mặt, lấy tay che ngực, dáng vẻ hệt như bị đả kích ghê gớm lắm. Lâm Tuyết Anh: Huhu, sao bà cụ có thể nói mình như thế chứ? Du Sâm Miếu đứng cách đó không xa chỉ cảm thấy lời lẽ của bà cụ Tô quá hà khắc. Tiểu Anh Đào đến xin lỗi đáng thương như vậy rồi, bọn họ không muốn nghe thì bỏ đi là được, sao phải mắng Tiểu Anh Đào! ‘Tiểu Anh Đào!” Du Sâm Miểu kêu một tiếng rồi đi về phía cô nàng. Tô Nhất Trần một tay ẵm Túc Bảo, một tay đẩy xe lăn của bà cụ Tô lên xe, đóng cửa rồi rời đi. Lâm Tuyết Anh không cam tâm chạy theo xe: “Tô tổng, Tô tổng! Anh nghe tôi nói…” Nhìn chiếc xe chạy xa dần, Lâm Tuyết Anh bật khóc năn nỉ: “Sâm Miểu, chẳng phái xe anh đỗ gần đây ư? Mau, chúng ta đuổi theo Tô tổng…” Du Sâm Miếu: “Tiểu Anh Đào, kệ đi, từ bỏ đi em!” Du Sâm Miếu khóc: “Không! Em tuyệt đối không bỏ cuộc! Em nhất định phải có được sự tha thứ của nhà họ Tô… Sâm Miếu xin anh đấy, giúp em với!” Du Sâm Miếu bất đắc dĩ, chỉ đành lái xe đuổi theo xe Tô Nhất Trần, hoàn toàn không biết mình đang giúp Lâm Tuyết Anh ‘theo đuổi đàn ông’… ** Chợ giao dịch thuốc Đông y dốc Kiến Dương Đây là một trong những chợ giao dịch thuốc Đông y lớn nhất và chuyên nghiệp nhất cả nước, cả chợ có diện tích trăm mẫu, ồn ào náo nhiệt. Túc Bảo nắm tay Tô Nhất Trần, chốc chốc nhìn chỗ này, lát lát lại ngắm chỗ kia.. Kỷ Trường bay bên cạnh dạy cô bé nhận biết thuốc: “Đây là Tam Thất còn đây là sâm phương Tây, người không quen rất dễ nhầm lẫn, nhất là khi thái lát.” “Đặc điểm của Tam Thất chính là khá cứng….” “Còn Đảng Sâm và sâm phương Tây…” “Để nhận biết dược liệu này tốt hay không, trước hết hãy xem màu sắc, có đốm mốc hay không… con có thể bẻ ra nếm thử, nếu thấy chua là chất lượng không tốt.” Túc Bảo vừa nghe vừa ghi nhớ, đi được vài cửa hàng thuốc là cô bé đã nhớ hơn nửa số thuốc Đông y, nhân tiện còn học luôn chút kiến thức lý thuyết về cách nhận biết thuốc tốt xấu. Bà cụ Tô chỉ thấy Túc Bảo cầm thuốc lên hỏi ‘đây là cái gì?’, ‘cái này thì sao?’. Bà luống cuống tay chân lấy di động ra tra baidu, nhưng vị thuốc nào cũng chưa kịp tra xong đã thấy Túc Báo đổi sang thuốc mớl. Bà cụ Tô phì cười lắc đầu, bà đang làm gì thế này, cô bé con chỉ đùa chơi mà thôi, bà hi vọng cô bé nhận biết được những vị thuốc này ư? Chẳng mấy chốc đã đến hiệu thuốc khác, một công nhân mặc áo liền quần, vai vác bao tải dược liệu, lẳng lặng đi tới. Người này đi lướt qua Tô Nhất Trần và Túc Bảo, chiếc bao tải vừa vặn che đi mặt anh ta. Chỉ thấy bàn tay trái đang đặt trên bao tải của anh ta thiếu mất ngón trỏ, lớp băng trắng đang quấn cũng nhuốm đỏ máu. Anh ta khiêng dược liệu lên một chiếc xe tải, sốt ruột ném đồ lên xe rồi quay đầu chuẩn bị tiếp tục công việc. Bỗng nhiên anh ta khựng bước, nheo mắt nhìn Túc Bảo trong quầy thuốc rồi vội nấp vào một bên. Anh ta nhìn một hồi, đáy mắt thoáng hiện sự phấn khích, sau đó lấy di động ra mớ livestream rồi hướng ống kính về phía Túc Bảo. Tiêu đề: [Tình cờ gặp cô bé nổi tiếng tiểu Túc Bảo! Cư dân mạng nào muốn xin lỗi nhanh chóng tới đây!] Chợ thuốc Đông y này vốn đông người phức tạp, Tô Nhất Trần không chú ý đến kẻ đang quay lén Túc Bảo, chỉ thấy ông chủ quầy thuốc đi ra, cười hỏi: “Chào quý khách, quý khách cần mua thuốc gì?” Hỏi xong ông chủ quầy thuốc bỗng ồ lẽn một tiếng, nói: “Con là Túc Bảo à?” Túc Bảo ngẩng đầu nhìn anh ấy, gương mặt nhỏ nhắn của cô bé hiện lên một nụ cười: “Đúng ạ, cuối cùng cũng tìm được rồi. Kỷ Trường nhìn đăm đăm vào ông chủ hiệu thuốc, nói: “Nhiễm sát khí cõi âm rồi, khẳng định tám đến chín phần chính là anh ta.” Người trước mặt chẳng phải ai khác, chính là một trong những bạn trai của Lâm Tuyết Anh: Nghị Bân. Vì Lâm Tuyết Anh bị đuổi việc, Nghị Bân đã tìm đọc thông tin liên quan tới việc Túc Bảo bị bạo lực mạng, cho nên anh ấy nhận ra cô bé. Nghị Bân không thích Túc Bảo cho lắm, dù sao cô bé cũng là người hại tiểu Anh Đào nhà anh ấy phải day dứt và tự trách bản thân. Huống chi, hôm qua tiểu Anh Đào đi xin lỗi còn bị nhà họ Tô đuối ra khỏi nhà. ‘Tùy ý xem nhé.” Nghị Bân nói một câu mà chẳng buồn chào hỏi gì thêm. Lúc này Du Sâm Miếu đã nắm tay Lâm Tuyết Anh đến chợ thuốc Đông y. Lâm Tuyết Anh bỗng khựng bước, nhớ ra rồi! Bảo sao cô nàng luôn cảm thấy rất quen, đây chính là chợ thuốc mà Nghị Bân mở hiệu thuốc đây mà! Chắc không trùng hợp vậy đâu…. Sẽ không đụng mặt Nghị Bân đâu nhỉ…Chợ thuốc này lớn vậy cơ mà. Lâm Tuyết Anh do dự hồi lâu, cuối cùng không thế cưỡng lại sự cám dỗ từ Tô Nhất Trần, chỉ đành nghiến răng bước vào. “Nhiều người quá, Sâm Miểu, chúng ta chia nhau ra tìm nhé? Nếu lỡ mất cơ hội hôm nay thì em khó có thể gặp lại Tô tống…” Du Sâm Miếu bất đắc dĩ gật đầu đồng ý, hai người lập tức tách nhau ra. Lòng Lâm Tuyết Anh vui mừng quá đỗi, cuối cùng cũng cắt được cái đuôi rồi. cô nàng không hề trông thấy Chu Tiêu đang đứng ớ một cửa hàng thuốc phía không xa. Hôm nay Chu Tiêu đến chợ thuốc mua thuốc cho mẹ anh ấy. chu Tiêu vốn là người lương thiện lại có hiếu, lúc này anh ấy đang nghiêm túc chọn thuốc nên không phát hiện ra Lâm Tuyết Anh đang đi tới. “Không có vị thuốc này rồi… được, tôi tìm thêm ở quầy thuốc khác, cảm ơn ông chủ!” Chu Tiêu cười nói. Lúc này Lâm Tuyết Anh không hề hay biết, ba người bạn trai của cô nàng đều đã tề tựu về chợ thuốc Đông y.