Thấy Túc Bảo tự hào khoe với các bạn nhỏ ‘đây là ba của tớ’, lòng Tô Nhạc Phi bỗng chua xót. Anh lạnh lùng hừ một tiếng, giơ tay nói: “Để tôi!” Người cậu năm là anh đây quanh năm ở công trường, thân thể cường tráng, lẽ nào đánh không lại một Mộc Quy Phàm? Thấy ‘tên côn đồ’ lại xuất hiện, các bạn nhỏ lập tức phấn khích hò reo: “Sĩ quan Mộc cố lên! Sĩ quan Mộc cố lên!” “Đánh bại tên côn đồ! Nện cho hắn bẹp dí luôn!” Túc Bảo nhìn ba mình rồi lại nhìn cậu năm. Không có ai cổ vũ cho cậu năm nha. Thế là cô bé con hô to: “Sĩ quan Mộc cố lên! Côn đồ cố lên!” Thấy vậy Hân Hân cũng hô theo: “Cố lên! Cố lên! Thêm ba gam dầu!! [1]." [1]: Trong tiếng trung, ‘cố lên’ còn có nghĩa là thêm xăng, dầu. Các bạn nhỏ sửng sốt, chuyện gì thế này? Túc Bảo chỉ tay về phía Tô Nhạc Phi, giải thích: “Người kia không phải côn đồ thật đâu, là cậu của tớ đó!” Các bạn nhỏ bừng tỉnh ngộ. Tô Nhạc Phi tự động phớt lờ nửa câu trước của Túc Bảo, chỉ nghe thấy cô bé kêu ‘côn đồ cố lên’, lập tức vui như mở cờ trong bụng, cả người tràn đầy sức mạnh, bây giờ quật đổ một con trâu cũng không vấn đề gì! “Tới đi!” Tô Nhạc Phi móc ngón tay đầy khiêu khích. Thần thái đó chỉ có thể dùng một từ để hình dung: Ngầu! Một giây sau, Tô Nhạc Phi bất ngờ bị Mộc Quy Phàm bắt lấy cổ tay, quăng qua vai rồi nện rầm một tiếng xuống đất. Động tác của Mộc Quy Phàm quá nhanh, mọi người còn chưa nhìn rõ thì tên côn đồ đã bị đánh bại rồi. Các bạn nhỏ reo hò và vỗ tay. Trong mắt các bé gái, Mộc Quy Phàm chính là anh hùng vĩ đại, còn các bé trai lại nhìn Mộc Quy Phàm đầy ngưỡng mộ như nhìn Ultraman. Tô Nhạc Phi đỏ bừng mặt, nói to: “Lại lần nữa! Lại lần nữa! Hồi nãy tên này đánh lén nên không tính!” Mộc Quy Phàm nhướn mày: “Được!” Tô Nhạc Phi bò dậy, thấy Mộc Quy Phàm quay người nhìn về phía Túc Bảo--- việc quân cơ không nề dối trá!!! Tô Nhạc Phi xông lên, toan đánh ngã Mộc Quy Phàm nhân lúc anh không chú ý. Dường như Mộc Quy Phàm không phát hiện ra kẻ địch phía sau, các bạn nhỏ lo lắng, kinh hô và liên tục vung vẩy những nắm đấm nhỏ: “Phía sau…. phía sau..!” Đáy mắt Tô Nhạc Phi thoáng hiện niềm vui thắng lợi…. Nhưng tay mới chạm tới Mộc Quy Phàm thì lập tức rầm một tiếng, trời đất quay cuồng, Tô Nhạc Phi lại nằm bò dưới đất. “.…” Một cậu bé kích động nhảy cẫng lên. “Lợi hại quá!” Một bạn nhỏ khác học lớp lá nên đã nắm vững vốn từ vựng ‘chất lượng cao’ của loài người, không ngừng hét: “Mẹ kiếp! Tuyệt vời! 666!” Ba Mộc nổi bần bật ở trường mầm non của con gái yêu còn Tô Nhạc Phi trở thành ví dụ tiêu cực, bất luận xông lên với tư thế nào thì cuối cùng cũng ngã xuống với một tư thế duy nhất: Nằm bò ra đất. Tô Nhạc Phi tức đến độ sắp hộc máu! ** Cuộc diễn tập phòng chống hiểm nguy bất ngờ lần này, các bạn nhỏ đều cảm thấy còn chưa xem đủ, khi xếp hàng về lớp học, một số nhóc còn bắt chước Mộc Quy Phàm, bé nào cũng ngưỡng mộ Túc Bảo vì có một người ba vô cùng lợi hại. Lúc này, Túc Bảo đang vẫy tay chào tạm biệt ba và cậu năm của mình. Đôi mắt cô bé đong đầy sự ngưỡng mộ: “Ba lợi hại quá!” Mộc Quy Phàm duỗi tay xoa đầu cô bé, môi cong lên: “Ừm.” Thấy cậu năm khoanh tay, nét mặt không vui vẻ gì cho cam, Túc Bảo lập tức nói: “Hôm nay cậu năm đóng côn đồ đạt lắm! Cậu năm cũng vô cùng lợi hại nha!” “Nếu tên côn đồ khác bị quật ngã như vậy kiểu gì cũng bầm tím mặt mũi rồi đó! Cậu năm thì vẫn giữ nguyên phong độ và sự đẹp trai!” Túc Bảo thật lòng cảm thấy cậu năm của cô bé lợi hại. Bé kích động giơ ngón tay làm động tác ‘like’, khen không ngớt miệng. Chút cảm xúc ủ dột trong lòng Tô Nhạc Phi lập tức bay biến, anh vội hỏi: “Thật à?” Túc Bảo gật đầu khẳng định: “Thật nha!” Tô Nhạc Phi tức thì cười toe toét, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm. Xem đi, cháu gái của anh đang khen anh đấy! Khen anh đóng vai côn đồ rất đạt nha! Cậu năm vừa lòng thỏa ý rời đi. Đại sư Túc Bảo với trái tim hồn nhiên không chút thiên vị đã vô tình giàn xếp ổn thỏa mọi chuyện… Sau khi rời trường, Mộc Quy Phàm giải quyết một số việc. Làm xong việc cũng vừa vặn đúng giờ Túc Bảo tan học. Mộc Quy Phàm thay quần áo và lái xe đến đón Túc Bảo. Mộc Quy Phàm luôn cho rằng anh lái xe đủ phách lối rồi, chẳng ngờ giữa đường còn gặp một chiếc xe ép sát xe anh rồi phóng vút qua, một cô gái trẻ luống cuống giơ tay nói: “Xin lỗi, xin lỗi anh…” Mộc Quy Phàm nhướn mày. Anh không nhìn thấy quỷ nên chẳng thấy được Tô Cẩm Ngọc đang nằm nhoài trên người Tô Tiểu Ngọc….. Mộc Quy Phàm trông thấy rõ, chiếc xe của Tô Tiểu Ngọc chạy quanh co theo hình chữ S, vượt qua hai chiếc xe khác rồi mới dừng lại. Trên đường ngựa xe như nước mà xe của Tô Tiểu Ngọc không chút trầy xước. Mộc Quy Phàm đặt tay lên cửa sổ xe, nghiêng đầu: “Chậc, kỹ năng lái xe tốt đấy!” Lúc này, Tô Tiểu Ngọc đang thầm than nguy hiểm. Phanh xe của cô ấy bỗng nhiên bị hỏng, nhưng chuyện quỷ dị hơn là cô ấy chẳng hề hấn gì. “Thần kì ghê…” Tô Tiểu Ngọc lẩm bẩm: “Rốt cuộc như này tính là may mắn hay xui xẻo đây?” Nếu may mắn thì làm gì có chuyện chiếc xe đang yên đang lành bỗng mất phanh? Nếu xui xẻo thì sao cô ấy có thể lành lặn trở ra sau màn phóng xe trên con đường tấp nập xe cộ như này?? Tô Tiểu Ngọc lái xe đến một con đường nhỏ, dừng lại rồi gọi điện Không biết tại sao cô ấy bỗng nói nhầm: “Alo, cửa hàng bốn người con trai phải không…. A không phải, là cửa hàng 4s đúng không?” Tô Tiểu Ngọc sửng sốt hồi lâu, sao cô ấy có thể nói nhầm tên cửa hàng như thế nhỉ?? Lúc Mộc Quy Phàm đến trường mầm non thì vừa đúng giờ tan học. Suốt đường đi ra, rất nhiều bạn nhỏ chào Túc Bảo. “Chào Túc Bảo! Tớ thích ba của cậu lắm, lần sau kêu ba cậu cùng tới khu vui chơi nha!” “Túc Bảo Túc Bảo, chúng ta cùng đi nha, tớ cũng ngồi xe đưa đón của trường!” “Túc Bảo, cho cậu cái này nè.” Một cậu bé chạy lên rồi nhét vào tay Túc Bảo một cái kẹo mút, sau đó hai mắt cậu sáng lấp lánh: “Ba cậu thích thẻ Ultraman không?” Túc Bảo ngẫm nghĩ: “Chắc thích đó!” Hình như tất cả chàng trai đều thích Ultraman mà nhỉ? Cậu bé kia lập tức vui vẻ nói: “Lần sau tớ đem thẻ Ultraman tặng ba cậu nha!” Mấy cậu bé khác cũng vây quanh Túc Bảo, tíu tít hỏi chuyện về Mộc Quy Phàm. Túc Bảo đang trò chuyện vui vẻ thì trông thấy ba mình đứng ngoài cổng trường, một tay ba đang đút túi. Cậu bé nói muốn tặng thẻ Ultraman cho Mộc Quy Phàm lúc nãy bỗng ồ lên: “Nhìn kìa! Là Sĩ quan Mộc!” Một đám trẻ con chạy lên trước. Các thầy cô vội chạy theo kéo tụi nhỏ lại, trán thầy cô lấm tấm mồ hôi. Túc Bảo: Woa, ba mình được hoan nghênh chưa nè! Lúc này Hân Hân bỗng chạy tới, nắm tay Túc Bảo: “Chuyện gì thế em?" Chỉ thấy một đám trẻ con đang vây quanh Mộc Quy Phàm, liên tục đặt câu hỏi. Cậu bé A: “Chào Sĩ quan Mộc, con rất thích chú!” Mộc Quy Phàm: “…” Cậu bé B: “Sĩ quan Mộc, con muốn hỏi chú câu này, sao chú lại cao vậy ạ?” Các bạn nhỏ vừa tôn thờ thân phận anh hùng vừa ngưỡng mộ chiều cao của Mộc Quy Phàm. Mộc Quy Phàm: "Ăn đúng giờ, ngủ đúng giờ, ăn ít quà vặt và đọc báo nhiều hơn." Cậu bé C sửng sốt: "Thật à? Mẹ con vẫn luôn nói như vậy nhưng con không bao giờ tin." Thế giờ về nhà cậu sẽ ăn ngoan ngủ ngoan. Vất vả lắm mới thoát khỏi đám trẻ con, Mộc Quy Phàm nắm tay Túc Bảo, hỏi: “Hôm nay ở trường thế nào con? Vui không?” Túc Bảo: “Tuyệt lắm ạ! Ba ơi con muốn ăn kem!” Hân Hân lập tức giơ tay: “Dượng ơi con cũng muốn ăn!” Mộc Quy Phàm nhấc hai cô bé vào xe: “Đi nào, đi ăn kem!” Chiếc xe việt dã nghênh ngang rời đi, để lại một đám trẻ con nhìn theo đầy ngưỡng mộ.