Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

chương 156 “ngồi yên nhé!”

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trên xe về nhà, Túc Bảo rất vui vẻ, không ngừng huyên thuyên với Tô Cẩm Ngọc sau khi đến nhà họ Tô, ông bà ngoại và các cậu đối xử tốt với bé như thế nào. Bé sống rất vui vẻ, ông nội rùa đen rất tốt, Tiểu Ngũ cũng rất tốt… Đáy mắt Tô Cẩm Ngọc tràn ngập hoang mang và mờ mịt, trong lòng lại thấy chua xót khó hiểu. Cô không nhớ được cái gì hết, cũng chẳng rõ tại sao mình lại bám vào người Tô Tiểu Ngọc. Lẽ nào… Khi cô còn sống thật sự có một đứa con gái, cũng chính là bé gái trước mặt này? Tô Tiểu Ngọc nhìn Túc Bảo lẩm bẩm từ nãy đến giờ, khẽ thở dài. Hẳn bé con này rất nhớ mẹ mình nhỉ? Đến mức tinh thần xảy ra vấn đề thế kia… Cô ấy không nhịn được xoa đầu Túc Bảo: “Bé cưng, chị không thể làm mẹ em được nhưng mà chúng ta có thể kết nghĩa chị em nè, em thấy sao?” Túc Bảo ngơ ngác, rõ ràng chưa kịp phản ứng: “Kết nghĩa chị em là gì ạ?” Tô Tiểu Ngọc: “Tức là những người vừa gặp nhau lần đầu tiên nhưng cứ ngỡ đã thân quen từ lâu kết nghĩa làm chị em ấy, sau này em là em gái của chị, chị là chị gái của em, như vậy quan hệ của chúng ta sẽ thêm gần gũi hơn!” Túc Bảo gật đầu bừng tỉnh: “Quá được, quá được luôn ạ!” Tô Tiểu Ngọc giơ kem lên: “Nào, nhân danh hộp kem này, từ nay về sau chúng ta sẽ là chị em tốt!” Túc Bảo cũng giơ kem lên cao: “Cụng ly!” Hai người cùng cắn một miếng lớn, sau đó cùng hít hà vì tê răng. Kỷ Trường: “...” Mộc Quy Phàm: “...” Tô Tiểu Ngọc nhìn dáng vẻ đáng yêu của Túc Bảo, trong lòng cực kỳ vui vẻ. Cuối cùng cũng xong, đi ra đường cứ bị một bé gái gọi mẹ mãi thì sao mà cô ấy theo đuổi thần tượng được! Tô Tiểu Ngọc không nhịn được nhẹ nhàng nhéo mặt cục bột nhỏ một cái: “Sau này em chính là em gái của chị, nào, gọi chị đi!” Túc Bảo: “Chị ơi!” Tô Tiểu Ngọc vui vẻ đáp: “Ơi!” Kỷ Trường: “Ủa, alo…” Có phải hơi qua loa rồi không? Hai người còn chưa biết tên tuổi của nhau luôn đó??? Mộc Quy Phàm đang định lên tiếng thì đột nhiên Túc Bảo chỉ anh: “Chị ơi, đây là ba em, chị là chị của em rồi thì ba em cũng là ba chị nhỉ? Chị mau gọi ba đi!” Tô Tiểu Ngọc phụt kem ra ngoài. Khóe miệng Mộc Quy Phàm khẽ co rút! Tô Tiểu Ngọc nhìn Mộc Quy Phàm, lúng túng chào hỏi: “Ầy, cái kia, chào, xin chào, à ờm… Anh gì ơi?” Mộc Quy Phàm chưa kịp nói gì, Hân Hân đã hô lên: “Không đúng! Không được gọi anh, phải gọi ba!” “Ba của ba gọi là ông nội, chị em của ba gọi là cô, ba của chị em thì gọi là ba.” Túc Bảo: “Chính xác!” Tô Tiểu Ngọc liêu xiêu trước gió, cô ấy chỉ nhận em gái thôi mà, sao còn tặng kèm một ông ba luôn vậy? Nhìn hai người lớn hai đứa trẻ lại rơi vào trầm tư vì một cái xưng hô, Kỷ Trường hết sức cạn lời, hắn nhìn sang Tô Cẩm Ngọc, thấp giọng hỏi: “Cẩm Ngọc?” Tô Cẩm Ngọc đáp lại một tiếng theo bản năng: “Hả?” Kỷ Trường đọc ám hiệu: “Cô còn nhớ không? Bắt đầu vô địch từ trong bụng mẹ?” Thấy đối phương không có phản ứng, hắn lại nói: “Bắt đầu vô địch từ khi thụ tinh?” Tô Cẩm Ngọc “...” Tên này không phải là biến thái đó chứ? Vẻ mặt cô đầy ghét bỏ, nhích ra xa Kỷ Trường một chút. Kỷ Trường: “...” Hay lắm, lúc trước còn muốn chết rồi phải mang theo ký ức sống lại, giờ thì quên sạch bách… Ngay lúc này, điện thoại Mộc Quy Phàm đổ chuông, anh bấm nhận, để điện thoại cách xa tai một khoảng, qua ống nghe truyền đến giọng bà cụ Tô: “Mộc Quy Phàm, con bắt cóc Túc Bảo với Hân Hân đi đâu rồi?” Tô Cẩm Ngọc nghe giọng bà cụ Tô bỗng khựng người, giọng nói này… Cô ấy cũng cảm thấy quen thuộc là sao? Mộc Quy Phàm vô tội sờ mũi: “Cũng không đến mức bắt cóc…” Bà cụ Tô nổi giận: “Có phải con lại dẫn hai đứa đi ăn kem không?” Mộc Quy Phàm không dám dạ, nói đúng ra thì đây là lần đầu tiên anh dẫn Hân Hân đi ăn kem, dùng từ “lại” đâu có đúng. Bà cụ Tô hừ khẽ: “Lệnh cho con dẫn hai đứa trẻ về đây trong vòng ba mươi phút!” Mộc Quy Phàm đang định mặc cả thì bà cụ lại nói: “Thôi, cho con một tiếng đồng hồ đấy, bác cảnh cáo con, không được phóng nhanh vượt ẩu…” Mộc Quy Phàm lười biếng nhíu mày: “Bác yên tâm.” Cúp điện thoại, anh nói: “Ngồi yên nhé!” Túc Bảo vội vàng la lên: “Chờ một chút! Con chưa ăn kem xong…” Hân Hân cũng vậy, ăn đến mức môi đỏ bừng vì lạnh: “Chờ chút ạ, con còn một viên…” Túc Bảo giơ ly: “Ba, hay là ba ăn giúp con một miếng đi.” Nhớ tới bà ngoại/bà nội, hai cô nhóc Túc Bảo và Hân Hân đều cuống cuồng hẳn lên. Mộc Quy Phàm cười: “Cứ từ từ ăn, trước khi về nhà hủy thi diệt tích rác là được.” Hai bé gái gật đầu lia lịa. Mười phút sau, chiếc xe việt dã của Mộc Quy Phàm đã về đến trang viên nhà họ Tô, Túc Bảo đang nằm ngoài lên bàn điều khiển sốt sắng nói: “Ba ơi, mau hủy thi diệt tích thôi!” Mộc Quy Phàm: “Khụ, suýt thì quên.” Anh dừng xe trước một thùng rác, đang định nói Túc Bảo và Hân Hân đưa cái ly kem đã ăn hết cho mình thì thấy cục bột nhỏ lo lắng nhìn quanh: “Ba ơi, phải làm sao ạ? Mình hủy thi diệt tích như thế nào?” Nom dáng vẻ ngó trước ngó sau như chuẩn bị làm chuyện gì đó. Mộc Quy Phàm bật cười: “Hủy thi diệt tích rác tức là chúng ta vứt rác sạch sẽ trước khi về nhà, đừng để bà ngoại phát hiện…” Giờ Túc Bảo mới sực hiểu ra, bé và Hân Hân cùng nhau xuống xe, Tô Tiểu Ngọc không yên tâm nên đi theo. Cô ấy ngẩng đầu nhìn ánh hoàng hôn đang từ từ buông xuống nơi đường chân trời, xa xa là dòng sông đang trôi êm ả, ráng chiều nhuộm đỏ cả nửa vòm trời lồng lộng. “Wow, đẹp quá…” Tô Tiểu Ngọc không nhịn được cảm thán. Tô Cẩm Ngọc trên đỉnh đầu cô ấy cũng rất chấn động, cứ có cảm giác vô cùng quen thuộc với phong cảnh tuyệt đẹp trước mắt, giống như kiếp trước cô thường xuyên đi trên con đường này… Xe càng ngày càng đến gần trang viên nhà họ Tô, không hiểu vì sao mà Tô Cẩm Ngọc càng lúc càng căng thẳng. Tại cổng vào, bà cụ Tô đang ngồi trên xe lăn chờ bọn họ như mẹ già ngóng trông con cái về nhà. Nắng chiều rơi xuống mái đầu bạc trắng, trong lúc vô tình góp phần tô thêm vẻ tang thương và cô đơn cho bà lão tuổi đã xế chiều. Tô Cẩm Ngọc nhìn bà cụ Tô chằm chằm, trong đầu như có thứ gì đó khiến cô đau đầu vô cùng. “Mẹ…?” Tô Cẩm Ngọc vô thức lẩm bẩm. Ánh mắt Túc Bảo sáng ngời: “Mẹ ơi, mẹ nhớ ra rồi ạ?” Tô Cẩm Ngọc lắc đầu, ngay cả bản thân cô cũng không rõ tại sao mình lại thốt ra từ này. Túc Bảo cổ vũ: “Không sao ạ, đợi đến khi Túc Bảo tìm đủ mảnh vụn linh hồn là mẹ có thể nhớ lại rồi.” Bé vươn tay, nắm chặt tay Tô Cẩm Ngọc. Tô Cẩm Ngọc cảm giác một dòng nước ấm chảy xuôi qua linh hồn, nếu như bé con này là con gái của cô thì đúng là áo bông nhỏ tri kỷ… Thế nhưng một giây sau, Túc Bảo lại nắm tay cô, đột nhiên dùng sức kéo một cái! Tô Cẩm Ngọc chỉ thấy đất trời xung quanh bỗng quay cuồng, vèo một tiếng bay ra ngoài! “???”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio