Tô Tử Chiến tức gần chết, vội vàng rút khăn giấy lau loạn xạ trên mặt. Tô Tử Tích khịt mũi, tức giận hỏi: “Tô Tử Du, anh cố ý đúng không?” Tô Tử Du cũng không quan tâm bọn họ, da đầu cậu đang tê dại vì sốc: “Anh, anh, anh, anh, mẹ nó chứ!” Sao lúc nào cậu cũng gặp quỷ thế này! Một tay Túc Bảo dắt tay Tô Tiểu Ngọc, tay còn lại nắm tay mẹ mình, bé nói: “Chị ơi, mau ngồi xuống ăn cơm đi!” Sau đó lại bưng bát cơm khác rồi gắp rất nhiều thức ăn. Bé tìm bác quản gia lấy nén nhang, thắp nhang rồi cắm sang một bên. Người nhà họ Tô đều ngơ ngác nhìn Túc Bảo. “Túc Bảo, con đây là...?” Túc Bảo cắm đũa vào bát cơm, bé giải thích: “Thắp nhang đấy ạ, cắm đũa vào cơm, vậy thì mẹ cũng có thể ăn cơm rồi.” Bà cụ Tô ngạc nhiên không thôi. Trước kia cô nhóc không hề như vậy, cho dù có nhớ mẹ cũng sẽ không làm như thế... Bà cụ đột nhiên lo lắng, bà lén nhéo ông cụ Tô, bảo ông mau nghĩ cách. Ông cụ Tô lại hỏi: “Bà nhéo tôi làm gì?” Bà cụ Tô: “...” Đều là người một nhà, muốn nói gì mà lại không dám nói vậy chứ? Chỉ có Tô Nhất Trần là im lặng gắp cánh gà rán cay mà Tô Cẩm Ngọc thích ăn nhất khi còn sống nhưng bây giờ lại không ăn được nữa, anh đặt cánh gà ở trên cái bát kia. Tô Cẩm Ngọc nhìn cánh gà rồi lại nhìn Tô Nhất Trần, bà cụ Tô, ông cụ Tô, Tô Nhạc Phi... Cảm giác quen thuộc khiến cô lại không nhịn được mà bật khóc. “Cảm ơn...” Cô thì thầm. Túc Bảo vỗ vào cái ghế bên cạnh: “Mẹ, mẹ ngồi đây nè!” Cô nhóc thật sự rất vui, hôm nay được ăn cơm với ông bà ngoại và ba mẹ, ngay cả cậu cả với mấy anh trai cũng ở đây nữa. Ông nội rùa cũng có mặt, Tiểu Ngũ cũng thế, bé còn có thêm một người bạn mới. Rất hạnh phúc! Túc Bảo hoan hô, vui vẻ cắn miếng đùi gà. Tô Tiểu Ngọc cầm đũa, cô ấy cảm thấy trong lòng chua xót. Túc Bảo thật sự rất nhớ mẹ... Người nhà bé cũng chăm sóc bé cẩn thận, không vạch trần bé. Xem ra người nhà họ Tô đều rất yêu thương nhau, là cô ấy lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử. Mọi người ăn cơm với những cảm xúc khác nhau. Chỉ có sống lưng Tô Tử Du là cứng đờ, cậu không dám nhúc nhích, vừa cảm nhận được bọn quỷ xung quanh là đã muốn khóc rồi... Sau bữa tối. Túc Bảo và Hân Hân đang chơi trong phòng khách, Tô Tiểu Ngọc thì ngồi xổm buộc tóc cho búp bê Barbie ở bên cạnh hai cô bé. Quả nhiên ăn cơm là cách nhanh nhất rút ngắn quan hệ, bây giờ Tô Tiểu Ngọc đã không còn sợ nữa rồi, còn rất nhiệt tình chơi với Túc Bảo và Hân Hân. “Túc Bảo, con lên lầu một lát đi, cậu cả có lời muốn nói với con.” Tô Nhất Trần đi tới. Túc Bảo ngẩng đầu đáp: “Dạ!” Kỷ Trường nói: “Bảo mẹ đi cùng con... Đúng rồi, nhớ nói với Tô Tiểu Ngọc là đừng về.” Tô Tiểu Ngọc đang bị Tô Cẩm Ngọc bám vào người, trên người cô ấy cũng nhuốm đầy phúc khí. Mà bọn quỷ trước mặt đều đang nhắm vào phúc khí này... Đối với bọn quỷ thì phúc khí này rất đặc biệt, đây vốn là phúc khí của Tô Cẩm Ngọc. Nếu bọn âm quỷ có thể được chia ánh sáng vàng này thì kiếp sau đầu thai cũng sẽ có được cuộc đời không tệ. Cho nên bọn nó đều đang nhìn chằm chằm Tô Tiểu Ngọc. Phải hết đêm nay thì cô ấy mới được phép rời đi, bằng không thì bọn họ cũng quá vô trách nhiệm với Tô Tiểu Ngọc rồi. Túc Bảo gật đầu, bé nói với Tô Tiểu Ngọc: “Chị, chị đừng đi nhé, đêm nay ở lại đây đi ạ.” Tô Tiểu Ngọc: “... Hả?” Chú Nhiếp nghe thấy lời bé, ông ấy lập tức đi dọn phòng khách cho Tô Tiểu Ngọc. Đúng lúc Tô Tử Lâm đến gọi Hân Hân đi luyện chữ, Hân Hân vội vàng ôm chặt cánh tay Tô Tiểu Ngọc, nhấc chân chạy đi. “Chị đi mau lên, Hân Hân dẫn chị đến phòng!” Tô Tiểu Ngọc cứ ở lại như thế. Túc Bảo dắt Tô Cẩm Ngọc đi lên lầu, Tô Nhất Trần đi theo phía sau nhìn chằm chằm bàn tay nhỏ nhắn hơi uốn cong của Túc Bảo. Cho nên bây giờ Ngọc Nhi đang ở bên cạnh Túc Bảo à? Trái tim Tô Nhất Trần hơi đau đớn, gặp lại nhưng không thể nhìn thấy nhau... Tô Tử Du trông thấy mọi người thần bí như thế, lập tức nói: “Anh cũng đi!” Túc Bảo dừng lại, bé nhìn thấy ngày càng có nhiều quỷ hồn đi sau lưng Tô Cẩm Ngọc. Bé nói: “Anh, em khuyên anh đừng đi!” Tô Tử Du nghe vậy, lập tức chạy lên lầu lấy máy ảnh của mình. Hiểu rồi, em gái lại sắp bắt quỷ rồi đúng không? Lần này có nhiều quỷ như thế, là bao nhiêu con X, bao nhiêu con Y đây? Tô Cẩm Ngọc nhìn thấy tầng hai ngày càng đến gần, giống như cảm giác được phía trước có gì đó đang chờ cô, điều này làm cho cô đột nhiên cảm thấy căng thẳng... Chỉ một tầng lầu mà Tô Cẩm Ngọc lại có cảm giác như mình đã đi rất lâu... Cuối cùng cũng bước lên tầng hai, cô vô thức nhìn về phía căn phòng ở cuối tầng hai. Căn phòng đó đóng kín cửa, trong lúc hoảng hốt, dường như Tô Cẩm Ngọc nhìn thấy bản thân đã từng đi qua hành lang này rất nhiều lần. Túc Bảo kéo cô: “Mẹ ơi, bên này nè, phòng Túc Bảo ở chỗ này.” Tô Cẩm Ngọc tỉnh táo lại, cô đáp: “Hả? À được.” Không biết lần trước Tô Ý Thâm đã xảy ra chuyện gì, lần này nói gì anh cũng muốn theo vào. Tô Nhạc Phi ngơ ngác nhìn mọi người chen chúc vào phòng Túc Bảo, anh cũng vội vàng đi theo. Tô Tử Du khiêng máy quay chạy như bay đến: “Chờ đã, còn con nữa!” Tô Nhạc Phi vỗ vào gáy cậu: “Con nít con nôi mà hóng hớt cái gì!” Tô Tử Du khịt mũi: “Chờ lát nữa cả nhà còn phải dựa vào con đấy...” Nói xong cũng dựng máy quay lên. Tô Nhạc Phi cười nhạo: “Dựa vào con làm gì? Dựa vào con quay phim giúp hả?” Tô Nhất Trần trầm giọng nói: “Em năm, em sáu, từ giờ trở đi, hai đứa đừng hỏi gì cả, mặc kệ hôm nay nhìn thấy cái gì cũng phải giấu kín trong bụng cho anh, có nghe thấy không?” Tô Ý Thâm đáp: “Rõ.” Tô Nhạc Phi bĩu môi, còn có thể nhìn thấy gì được chứ? Trong phòng này chỉ có mấy người bọn họ, chẳng lẽ còn có thể nhìn thấy quỷ hay sao? Thế nhưng anh lại nghe thấy Tô Nhất Trần hỏi: “Túc Bảo... Có phải mẹ con đang ở đây không?” Tô Nhạc Phi: “?” Túc Bảo gật đầu đáp: “Dạ! Mẹ đang ở đây!” Bé ôm Tô Cẩm Ngọc nói: “Mẹ, mẹ mau chào cậu cả đi.” Tô Cẩm Ngọc bất đắc dĩ, cô không nhớ gì hết. Nhưng hôm nay sau khi đến nhà họ Tô, cô phát hiện mình rất quen thuộc với nơi này, cô cũng nóng lòng muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Cô nhóc kia giống như người lớn, dạy Tô Cẩm Ngọc mất trí nhớ nhận ra mọi người: “Đây là cậu cả, mẹ, mẹ phải gọi là anh cả đó ~ Đây là cậu út, mẹ phải gọi là anh út! Đây là cậu năm, mẹ...” Khóe miệng Tô Nhạc Phi khẽ giật, anh nghi ngờ có phải đầu óc của anh cả mình có bệnh rồi không? Sao lại ở đây chơi trò nhà chòi với Túc Bảo? Lại nghe thấy giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên trong phòng: “Ừm, mẹ biết rồi, gọi là anh năm đúng không?” Tô Nhạc Phi: “!”’ Tiếng anh năm quen thuộc này... Giọng nói này... Là giọng nói của Ngọc Nhi sao? Tô Nhạc Phi vô cùng ngạc nhiên. “Ngọc Nhi...?” Anh hốt hoảng nhìn xung quanh. Anh nhận thấy Tô Ý Thâm đang ngạc nhiên đi đến gần máy quay, Tô Nhất Trần cũng đang nhìn vào máy quay. Anh vội vàng tiến lại gần, kết quả là nhìn thấy có một người đang đứng bên cạnh Túc Bảo... Đó là Tô Cẩm Ngọc! “Đây... Đúng là Ngọc Nhi rồi!” Tô Nhạc Phi choáng váng. “Không thể nào...” Con ngươi của Tô Ý Thâm cũng đột nhiên co rút. Hai anh em đều cảm thấy đầu óc chấn động, khiếp sợ nhìn sang bên cạnh Túc Bảo rồi lại nhìn máy quay... Vào giờ phút này, bọn họ cảm thấy thế giới quan của mình đã sụp đổ. “Cái quái gì đang xảy ra thế này...”