Kỷ Trường nói: "Cho nên ngươi đừng lấy con trai ngươi ra làm cớ nữa, chính bản thân ngươi muốn trở về thì đúng hơn đấy. Bởi vì ngươi chưa được sống đủ, ngươi giấu nhẹm số tiền kia cả đời nhưng về già lại không được hưởng, thế nên ngươi muốn về hưởng thụ xong mới bằng lòng siêu thoát." Dường như đã bị nói trúng tim đen, bà cụ mặc áo liệm vừa nhặt bộ răng giả của mình lên vừa thều thào: "Ta chưa kịp nói thôi, chưa kịp nói thôi..." Túc Bảo đã hiểu chuyện gì đang xảy ra. Bé suy luận từng chút một, nói: "Bởi vì bà vẫn còn nhiều tiền chưa dùng hết nên bà không chịu siêu thoát. Bà không chịu báo mộng sau khi chết là vì bà muốn sống lại để tự mình tiêu hết số tiền đó, do đó bà mới muốn cướp thân xác của mẹ cháu… Là vậy đúng không?" Bà cụ bắt đầu sốt ruột: "Không phải vậy, báo mộng cũng cần có thời gian mà, số người muốn báo mộng đầy ra đó, đâu đến lượt ta đâu! Ta... Con ta sắp bán nhà cũ rồi còn gì, chẳng qua là ta sốt ruột quá thôi!" Hơn nữa muốn báo mộng thì phải tốn âm đức, vậy là bà ta còn phải vất vả kiếm âm đức nữa... "Ta vì con ta thật mà…" Bà ta cãi chày cãi cối: "Thật mà, ta vì con ta thật..." Kỷ Trường giơ tay lên, một lá bùa màu vàng bay đến, bịt kín miệng bà cụ lại. Sốt ruột? Vì con trai ư? Những oán linh lang thang ở nhân gian thường người thân sẽ không nhìn thấy, cũng không cách nào để báo mộng cả. Có lẽ sẽ phải mất đến hàng chục, hàng trăm năm để chờ đợi cơ hội này, nhưng nếu ngoan ngoãn đến địa phủ, trả một chút âm đức để báo mộng thì kể ra còn nhanh hơn so với khi bà ta lang thang trên nhân gian nhiều. Thực chất bà ta chỉ là một kẻ ích kỷ mà thôi. Yêu tiền, giữ tiền, đến chết cũng không chịu nói cho con trai biết chuyện mình chôn mấy cây vàng, đến khi chết rồi thì mới phát hiện tiền thật sự không mang theo được. Kỷ Trường cụp mắt nhìn Túc Bảo: "Túc Bảo nghĩ nên giải quyết chuyện bà cụ thế nào?" Túc Bảo nghiêm túc nghĩ ngợi. Số tiền đó nhiều quá trời quá đất! Nghĩ đến bao lì xì của mình... Túc Bảo thấy xót cả ruột. Nếu bé bị người khác lấy mất tiền của mình thì bé cũng sẽ rất khó chịu. Túc Bảo nói: "Vậy... Vậy thì nói cho con trai của bà cụ để chú ấy đào mấy cây vàng lên, như vậy chú ấy không cần bán nhà bà cụ mà vẫn có thể mua nhà mới rồi." Kỷ Trường gật đầu: "Ừ... Sau đó thì sao?" Quan trọng nhất là xử lý bà cụ này như thế nào. Túc Bảo không nghĩ gì nhiều, trả lời: "Giống như dì vỡ bụng hồi nãy vậy, đưa thẳng đến Phong Đô là được rồi ạ!" Người có nơi dành cho người, quỷ cũng có nơi dành cho quỷ, đơn giản mà! Kỷ Trường không khỏi buồn cười, nhóc con này còn biết suy một ra ba nữa chứ. Thật ra vẫn còn một cách là thu bà cụ, biến bà ta thành sát khí rồi thu về hồ lô linh hồn nhằm làm tăng thêm sức mạnh của bé. Hễ là linh hồn lang thang ở nhân gian trái với quy định thì ai gặp cũng có thể giết sạch. Tuy nhiên, Kỷ Trường vẫn không tiết lộ gì thêm mà lấy lá bùa vàng ra, hỏi: "Bây giờ ta cho ngươi một cơ hội, ta sẽ giúp ngươi báo mộng con trai và thú thật với cậu ta chuyện mấy cây vàng, ngươi chỉ cần nói cho ta biết tên và địa chỉ của con trai ngươi là được." Bà cụ mặc áo liệm mấp máy môi, bà ta không đồng ý làm vậy. "Ta muốn tự mình nói cho con trai ta biết, ta còn muốn gặp nó nữa... Đây là chuyện bình thường của đời người, mẹ muốn gặp con là chuyện bình thường của đời người mà..." Túc Bảo không kìm được ngắt lời bà ta: "Đúng là chuyện bình thường của đời người, nhưng bây giờ bà là quỷ mà!" Thế nên công thức này quá vô lý! Bà cụ: "???" Thế mà cũng được à? Bà ta còn định biện minh gì thêm nữa nhưng Kỷ Trường đã phất tay: "Không nói thì thôi, đằng nào ta cũng không có trách nhiệm quản tiền tài, ta chỉ quản âm quỷ mà thôi." Hắn vừa dứt câu thì chân của bà cụ biến mất một nửa, bà cụ sốt vó lên ngay, vẫn ngoan cố biện giải. Chỉ đến khi cổ cũng biến mất, cuối cùng bà cụ mới đành thú thật họ tên và địa chỉ của con trai mình. Bà ta thật sự muốn tự mình tiêu hết số tiền đó nhưng nếu nguyện vọng này chẳng thể thành sự thật thì cho con trai còn đỡ hơn là cho người ngoài. Kỷ Trường rút tay về, bảo: "Nhìn kìa, rồi cũng chịu nói rồi đấy thôi." Túc Bảo: "Con học không được!" Tô Nhất Trần và Mộc Quy Phàm: "..." Kỷ Trường xoa đầu Túc Bảo, mắng yêu: "Con bé tinh quái này!" m khí vốn đang bao phủ khắp hành lang đã tan đi hết, cái nồi sắt đang cót két chuyển động của Tô Tử Du cũng từ từ dừng lại. Còn Tô Cẩm Ngọc thì ngơ ngác đứng tại chỗ. Những mảnh vỡ linh hồn của cô đã được tập hợp, trí nhớ cũng đã hồi phục nguyên vẹn. Cô nhìn về phía Túc Bảo và Tô Nhạc Phi đứng gần mình nhất, run rẩy thốt: "Túc Bảo, anh năm..." Tô Nhạc Phi như bị sét đánh, vội vàng quay ngoắt sang nhìn Tô Cẩm Ngọc, vui vẻ reo lên: "Ngọc Nhi, em, em nhớ lại anh năm rồi ư?" Tô Cẩm Ngọc rưng rưng nước mắt, nhẹ nhàng gật đầu: "Anh cả, anh hai nữa..." Tô Nhất Trần ngây ra như phỗng. Túc Bảo cũng sững sờ, bé con cứ ngẩn ngơ đứng đó mãi mà chưa thể lấy lại tinh thần. "Mẹ, mẹ nhớ lại Túc Bảo rồi ạ?" Bé nhìn Tô Cẩm Ngọc với vẻ khó tin. Tô Cẩm Ngọc chỉ biết nhìn bé một cách chăm chú, thậm chí cô còn không dám chìa tay ra chạm bé vì sợ rằng tất cả đều chỉ là ảo giác. "Xin lỗi con, Túc Bảo!" Cô nghẹn ngào. Túc Bảo đột nhiên òa khóa. "Mẹ... Là mẹ thật rồi!" Túc Bảo chợt sà vào lòng Tô Cẩm Ngọc, ôm ghì lấy cô: "Túc Bảo nhớ mẹ lắm!" Như thể chỉ khi nhìn thấy mẹ mình, bé mới không giấu nổi tất cả ấm ức mà mình đã phải chịu đựng bấy lâu nay vậy. Túc Bảo nước mắt lưng tròng, vừa nức nở vừa mách: "Mẹ vừa lên trời là ba không thích Túc Bảo nữa..." Bé khóc thút thít, những giọt nước mắt lăn dài trên má như những hạt đậu: "Dì tự ngã cầu thang nhưng lại nói là con đẩy, mẹ ơi, Túc Bảo chưa từng làm vậy, Túc Bảo không có nhận..." "Nhưng không ai chịu tin tưởng Túc Bảo hết, họ hay quên cho Túc Bảo ăn cơm lắm, Túc Bảo cũng không có quần áo ấm nữa!" "Kể từ khi mẹ đi, ngày nào Túc Bảo cũng chịu lạnh cả!" Túc Bảo vừa giãi bày vừa khóc, sự tủi thân đã được chữa lành giờ phút này lại giằng xé tuôn trào, bé chỉ muốn ôm mẹ mình mà thôi. Trái tim Tô Cẩm Ngọc nhói đau. "Túc Bảo..." Cô ôm chầm lấy Túc Bảo, hận mình có mắt như mù, càng hận mình không có bản lĩnh vì đã không thể tạo ra kỳ tích trước khi chết, chiến thắng bệnh tật, ít nhất cũng phải đưa Túc Bảo về nhà họ Tô mới đúng. "Tất cả là tại mẹ hết!" Từ tận đáy lòng Tô Cẩm Ngọc dâng lên sự xót xa khó có thể thốt thành lời. Ruột đau như cắt, nước mắt đầm đìa! Nhưng Túc Bảo lại lắc đầu: "Không phải tại mẹ đâu, tại người khác hết." Cõi lòng Tô Cẩm Ngọc nhói đau khôn kể bé ngoan của cô… lúc nào cũng hiểu chuyện như vậy cả. Tô Nhạc Phi vội vã tiến về phía Tô Cẩm Ngọc, nhưng thấy cô từ từ biến mất, anh sốt ruột đến mức thét to: "Ngọc Nhi!" Túc Bảo dụi mắt, trấn an Tô Nhạc Phi: "Cậu năm yên tâm, mẹ còn ở đây ạ." Tô Nhạc Phi sốt vó cả lên: "Nhưng tại sao cậu không thấy mẹ con đâu cả?" Túc Bảo khó hiểu nhìn Tô Nhạc Phi: "Có lẽ do chỉ có một mình cậu năm không thấy được ma đấy ạ." Nhưng mà vì sao hồi nãy cậu năm cũng thấy được ma nhỉ? Hết anh Tử Du đến cậu năm thấy được ma. Rốt cuộc tại sao lại như thế nhỉ? Kỷ Trường im lặng nhìn Túc Bảo, thật ra hắn cũng đang rất thắc mắc về việc này. Dường như hễ đứng ở những nơi âm khí dày đặc, từ trường cực kỳ hỗn loạn thì chỉ cần đứng cạnh Túc Bảo là có thể thấy linh hồn dễ như trở bàn tay. Nhưng nếu giải thích theo cách này thì không thể lý giải được tại sao Tô Nhất Trần và Mộc Quy Phàm không thấy được ma. "Thôi, không nghĩ nữa." Kỷ Trường giơ tay lên, đột nhiên một cuốn sách xuất hiện. Mặc dù không có thông báo mới xuất hiện trên trang ghi tên Túc Bảo nhưng bây giờ đã tập hợp được những mảnh vỡ linh hồn của Tô Cẩm Ngọc, đã đến lúc cô phải xuống dưới rồi. Kỷ Trường lên tiếng: "Tô Cẩm Ngọc, cô ở lại nhân gian đã quá lâu, đã đến lúc phải đi rồi." Tô Cẩm Ngọc vẫn chưa kịp nói một câu nào với Tô Nhất Trần, Túc Bảo cũng chỉ vừa mới gặp mẹ ngay sau khi các mảnh vỡ linh hồn của mẹ đã hoàn chỉnh. Do đó tất cả mọi người đều luyến tiếc khi nghe thấy câu này. Vành mắt Túc Bảo đỏ hoe, bé nắm lấy áo bào của Kỷ Trường: "Sư phụ, Túc Bảo muốn mẹ, hu hu hu! Sư phụ lợi hại như vậy nhất định có cách giữ mẹ lại mà!" Kỷ Trường: "..." Chết mất thôi bà cô của ta ơi! Đừng bắt ta tóm một tên cấp dưới mà lừa gạt chứ! Ta chỉ nói là có thể lừa Hắc Bạch Vô Thường, đầu trâu mặt ngựa, thậm chí Mạnh Bà nấu canh thôi mà... Thôi, mấy người này đâu đáng tin được như hắn. Kỷ Trường thoả hiệp: "Có cách đấy, con thu mẹ con vào hồ lô linh hồn đi. Nhưng ta nói trước, cô ấy phải xuống dưới trước ngày mười bốn tháng bảy..." "Bình thường không có chuyện gì thì không nên ra ngoài đi lung tung." Hắn chỉ có thể đánh lừa kẻ khác giúp cô đến ngày mười bốn tháng bảy là cùng. Những phần còn lại hắn sẽ gánh vác tất... Đôi mắt Túc Bảo sáng ngời, bé thình lình ôm ghì lấy Kỷ Trường và mừng rỡ reo lên: "Sư phụ tuyệt nhất! Con yêu sư phụ!" Mộc Quy Phàm: "..." Hắn tuyệt nhất à? Anh hừ lạnh một tiếng, khoanh tay tựa vào tường. Quả nhiên anh chẳng quan trọng gì sất nhỉ? Ba Mộc đã nổi máu ghen thì có hơi nhỏ nhen, ngoảnh mặt sang một bên không thèm nhìn ai. Túc Bảo vui vẻ chạy vòng vòng khắp hành lang, cứ lẩm bẩm “cảm ơn sư phụ", "cảm ơn sư phụ" mãi. Kỷ Trường thầm nghĩ trong bụng: "Không cần cám ơn, sau này có tiền đồ thì đừng quên sư phụ là được." Hi vọng sau khi Diêm Vương nhỏ trở về, bé sẽ cho hắn thăng quan tiến chức, phát tài để còn cưới vợ nữa... Túc Bảo gật đầu lia lịa: "Dạ dạ dạ! Túc Bảo sẽ cho sư phụ thăng quan tiến chức, phát tài, cưới vợ!" Kỷ Trường: "???" Ủa alo, sao con lại biết ta muốn gì? Chẳng lẽ biểu cảm của hắn... lộ liễu như thế à?