Lần này acc clone của Thượng Thanh Bắc có tên là [Video Giải Thích Của Anh Bắc]. Gã ta tải xuống một phát ba cái video, bởi vì video trên trang web nhỏ này quá dài nên một cái video gã ta có thể cắt nối biên tập thành ba phần: đầu, giữa và cuối. Sau đó gã lại lên mấy trang lồng tiếng để tải một bản giọng lồng tiếng xuống, rồi gán lời giải thích mà mình đã viết lên đó. Nhìn tài khoản mới bắt đầu đi vào hoạt động của mình, gã ta vô cùng hài lòng! Tài khoản này, chỉ nhìn tên thôi cũng cảm thấy rất có tương lai rồi! Nhưng mà... Nửa ngày nhanh chóng trôi qua. Thượng Thanh Bắc phát hiện tài khoản này của mình không hề có thêm lượng truy cập mới. “Không thể nào! Mấy video này của mình đều là video hay, video chất lượng cao!” Chỉ cần thêm một chút kích thích để mở van lượng truy cập, chèo kéo người hâm mộ mới, mấy cái video này của gã ta chắc chắn có thể bùng nổ. Một lượng truy cập có giá là một trăm tệ... Thượng Thanh Bắc quyết đoán đổ hết hai ngàn tệ mà mình vừa mới kiếm được vào đó, mua lượng truy cập! Nhưng mà lại nửa ngày trôi qua... Video vẫn không nổi mà cũng chẳng hot, lượng thích quả thật có tăng lên, nhưng cũng chỉ được hơn một ngàn lượt thích. “Không được, quá chậm...” Thượng Thanh Bắc nổi điên, như vậy thì gã ta phải làm sao đây! Lại mở livestream chặt một ngón tay ư? Nhưng nếu gã ta chặt ngón tay, lượng truy cập thu được đều không có giá trị! Thượng Thanh Bắc nắm tóc, hành động điên rồ, không ai nhìn thấy được hai mắt của gã ta đang đỏ lên, trông vô cùng đáng sợ... Nhà họ Tô. Túc Bảo vừa mới ăn cơm xong, nằm liệt trên sofa, hai tay khẽ vỗ bụng nhỏ như đang đánh trống. “Thật là tròn, thật là tròn, cái bụng nhỏ thật là tròn ~ bụng nhỏ đã ăn no căng ~” Bé ngâm nga. Tiểu Ngũ đứng trên tay vịn cầu thang, vừa vươn cổ vừa hát theo: “Heo con ăn đến no căng ~ nhắm mắt lại ngủ ~ đôi tai to lắc lư, cái đuôi nhỏ ngoe nguẩy ~ ủn ỉn ủn ỉn, ủn ỉn ủn ỉn ủn ỉn ~” Túc Bảo lập tức nói: “Tiểu Ngũ mới là heo, ta không phải là heo!” Tiểu Ngũ: “Quác quác!” Bà cụ Tô buồn cười nói: “Túc Bảo, vừa ăn cơm xong thì đừng ngồi, gọi ba con đi, chúng ta đi dạo.” Túc Bảo lập tức lạch bạch chạy lên trên tầng: “Dạ ~” Tiểu Ngũ lập tức nhảy xuống, dang rộng hai cánh lắc lư bám theo sau bé. “Đi dạo, đi dạo!” Tiểu Ngũ hưng phấn kêu quác quác: “Cụ rùa, đi dạo đi dạo!” Cụ rùa đang nằm bò ở đầu cầu thang lười biếng rụt đầu lại. Đúng lúc Túc Bảo chạy lên tầng thì nhìn thấy Mộc Quy Phàm, bé kéo Mộc Quy Phàm: “Ba ơi, đi dạo đi dạo nào!” Cuối cùng thì em bé ngoan ngoãn của Mộc Quy Phàm anh cũng chịu nhớ tới anh rồi! Anh xem đồng hồ, gật đầu nói: “Được.” Túc Bảo giơ hồ lô linh hồn lên: “Mẹ ơi, đi dạo thôi nào!” Cậu cả nói, trước kia mẹ của bé chẳng được ra ngoài nhiều. Hiện giờ mẹ có thể đi cùng bé, chắc chắn sẽ thấy rất vui... Không ngờ Kỷ Trường lại bác bỏ: “Trong khoảng thời gian này thì không được, ta vừa mới xuống địa phủ để thăm dò về Tô Cẩm Ngọc, hiện tại mấy người ở bên dưới đều đang nhìn chằm chằm đấy! Đợi lát nữa ta còn phải đi đối phó nữa, hầy...” Làm gì còn cách nào nữa, đồ đệ nhà mình thì phải cưng chiều thôi. Túc Bảo: “Dạ được...” Bé an ủi Tô Cẩm Ngọc: “Mẹ lại chờ thêm một khoảng thời gian nữa nha!” Tô Cẩm Ngọc sờ đầu của bé: “Không sao đâu.” Trong phòng của Hân Hân, Hân Hân ngẩng đầu đáng thương nói: “Ba ơi, con cũng muốn đi dạo.” Tô Tử Lâm không thèm ngẩng đầu lên: “Tai con thính phết nhỉ, đi đóng cửa phòng lại, không làm bài xong thì không được ra ngoài.” Hân Hân: “...” Tô Tử Lâm vừa tranh thủ hoàn thiện bản vẽ thiết kế, vừa phải trông coi Hân Hân làm bài tập, phát hiện cô bé chỉ đang viết theo vở tập viết mà thôi, chữ 'con người' mà cô bé lại viết thành 'số tám', còn chữ 'cái chân' kia thì sắp bay lên trời luôn rồi. (*) Người: 人; tám: 八; chân: 足 Bài tập toán đặt ở bên cạnh càng khiến người ta tức tối hơn, 1+13... 2+22. Người lớn thì trong lòng rất bực bội, người bé thì trong lòng rất muốn khóc, hai ba con cứ tra tấn giày vò lẫn nhau như vậy đó. Không làm bài tập thì ba hiền con thảo, khi đã đụng đến bài tập thì biến thành gà bay chó sủa. ... Trang viên nhà họ Tô nằm ở rìa sông Ung bao quanh thành phố, đây là đoạn sông rộng nhất, bờ sông hình chữ u kéo dài ra sông giống như một bán đảo, được gọi là bán đảo Ngũ Tượng. Đằng sau bán đảo là công viên bảo vệ rừng lớn nhất trong thành phố, công viên Thanh Sơn. Trang viên nhà họ Tô ở đằng trước Thanh Sơn, nằm trên bán đảo, đối diện với sông Ung. Gió đêm thổi qua Thanh Sơn rồi lại đến bờ sông, xua tan cái nóng oi bức của mùa hè, không khí thật dễ chịu. Cây cầu bướm ở nơi xa lấp lánh ánh đèn màu thơ mộng, mặt sông phản chiếu ánh đèn của vô số ngôi nhà ở hai bên bờ sông, sóng nước lóng lánh. Túc Bảo đeo ba lô nhỏ, đứng trước vòng bảo hộ duỗi tay ra: “Wow ~ đẹp quá đi~” Mộc Quy Phàm đẩy bà cụ Tô, vẻ mặt lười biếng tùy ý, ngẩng đầu nhìn thoáng qua. Đã lâu rồi anh không được nhàn nhã như vậy, tuy rằng anh đã bảo vệ được đất nước này nhưng lại hiếm khi có thời gian cảm nhận sự tĩnh lặng của núi sông. Dường như Tiểu Ngũ thấy rất vui, phành phạch bay qua bay lại, cứ bay ra rồi lại bay về... Đúng lúc này, xa xa truyền đến tiếng kêu hoảng loạn sợ hãi, có người đang đau đớn kêu to, có rất nhiều âm thanh chói tai hỗn loạn vang lên. Bà cụ Tô ngẩng đầu nhìn qua: “Có chuyện gì xảy ra vậy?” Mấy người vừa chạy tới vừa kêu: “Có người rơi xuống nước! Là hai bé gái!” Mộc Quy Phàm nhíu mày, lập tức sải bước qua đó. Túc Bảo nhìn chằm chằm mặt nước lấp lánh phản chiếu ánh đèn, đáy lòng chợt cảm thấy hoảng hốt.