Tô Lạc mở mắt ra, đôi đồng tử bỗng co rút kịch liệt. Không biết từ lúc nào, một cô gái đã nằm bên cạnh anh. Sắc mặt cô gái trắng bệch một cách không bình thường, hai mắt nhìn Tô Lạc hau háu, tay cô gái còn cầm tóc để trêu chọc lên mặt anh. Thấy Tô Lạc tỉnh giấc, cô gái cười dịu dàng: “Anh tỉnh rồi!” Tô Lạc bật dậy như lò xo, anh chưa bao giờ thất thố như này. “Cô là ai?” Tô Lạc quát hỏi. Tuy bị hù cho giật thót nhưng anh không hề nghĩ đến vấn đề ma quỷ. Fan cuồng của anh quá nhiều, thi thoảng ngủ trong khách sạn còn bị tỉnh giấc nửa đêm vì có tiếng cạy cửa---Đây là chuyện thường tình. Nhưng cạy cửa lẻn vào kiểu thần không biết quỷ không hay rồi nằm bên cạnh anh như này thì vẫn là lần đầu tiên. Nghĩ thôi cũng thấy đáng sợ! Nữ quỷ chậm rãi bò dậy, ngồi trên giường rồi kéo váy xuống, để lộ ra bờ vai mềm mại, ngượng ngùng nói: “Anh ơi, đêm xuân một khắc giá ngàn vàng, đêm nay em là của anh!” Tô Lạc: “…” Anh cố nén cảm giác ớn lạnh, nói: “Cút ra ngoài!” Nữ quỷ đứng dậy, gương mặt lộ vẻ ấm ức. “Anh, em có chỗ nào không tốt ư?” Nữ quỷ nói: “Em đã chết vì anh rồi, đáng thương như vậy rồi, anh không thể thương em một chút sao?” Tô Lạc chau mày, chỉ cảm thấy fan cuồng này hơi có vấn đề về thần kinh. Nữ quỷ mặc váy dài nên Tô Lạc không nhìn ra điều gì bất thường, mãi đến khi nó bay thẳng đờ tới trước mặt Tô Lạc, chân không chạm đất, mũi chân thẳng đứng…… Tô Lạc: “!!” Nữ quỷ ư??? Da đầu anh tê dại, lập tức nhớ tới chuyện ma quỷ mà Túc Bảo kể trước khi đi ngủ. Giường ngủ còn trống chỗ…..thực sự sẽ gọi hồn ma quỷ ư? Nữ quỷ ngẩng đầu, mê mẩn nhìn Tô Lạc: “Anh ơi, sao anh không nói gì? Người ta thích anh từ lúc anh mới debut đó nha, lẽ nào anh quên em rồi à?” Tô Lạc sắp sụp đổ vì phát điên và tức giận trước lời nói hoang đường của nữ quỷ này rồi. Sao anh có thể nhớ chuyện đó? Không, phải nói là hoàn toàn không tồn tại chuyện mà anh nên nhớ. Tuy nhiều kẻ vẫn nói anh là người ngoài mặt lịch sự nhã nhặn còn nội tâm lại xấu xa. Nhưng anh chưa bao giờ tương tác để lôi kéo fan, càng đừng nói việc liên lạc riêng với fan. Ảnh đế Tô Lạc cố đè nén nỗi kích động muốn điên cuồng tháo chạy, vớ vội di động cùng chìa khóa rồi chật vật chạy ra khỏi phòng với đôi chân trần. Cả hành lang chỉ có mình anh vội vã bước đi. Nhưng dù anh đi nhanh cỡ nào, nữ quỷ vẫn luôn bay bên cạnh. “Anh ơi, sao anh lại chạy nhanh như vậy? Anh sợ em phải không?” Nữ quỷ càng nói càng thêm oán hận trong lòng. Tô Lạc ấn thang máy xuống lầu 1. Thấy một bóng người mặc áo ngủ vội vàng đi ra, giám đốc khách sạn vừa đứng dậy nói: “Xin chào anh…” Bóng Tô Lạc đã hoàn toàn biến mất. Giám đốc sảnh: “???” Lần này Tô Lạc không ở Kinh Đô mà đang quay phim tận phương Nam cách xa ngàn dặm. Anh lên máy bay về nhà họ Tô ngay trong đêm. Trời vừa hửng sáng, một lớp sương mờ bao phủ khắp thành phố. Hai mắt Tô Lạc đỏ ngầu, anh còn tưởng mặt trời ló dạng thì nữ quỷ bám riết như sam bên cạnh sẽ tạm thời biến mất. Chẳng ngờ, nó vẫn ở bên cạnh. Quỷ còn có thể xuất đầu lộ diện vào ban ngày ư? Tô Lạc chỉ cảm thấy mình đã bị bộ phim truyền hình từng đóng trước đây gài bẫy!! Vất vả lắm mới về tới trang viên nhà họ Tô, Tô Lạc chẳng màng tới hình tượng ảnh đế nữa mà co giò chạy vào tòa nhà chính. “ Túc Bảo….” Tô Lạc vô thức gọi tên cô bé con. Bà cụ Tô vừa điều khiển xe lăn từ lầu 2 xuống thì trông thấy một người đàn ông tóc tai rối bù, người vận một bộ đồ ngủ gần như lộ mông khi chạy bước dài…. Bà cụ không sao liên hệ được người đàn ông trước mắt này với con trai mình, dù sao ngày thường Tô Lạc luôn ăn mặc đàng hoàng nghiêm chỉnh. Bà cụ Tô sợ run người, theo phản xạ đứng bật dậy. “Người đâu…Người đâu!” Có kẻ cuồng ăn mặc hở hang vào nhà rồi!! Bà cụ Tô vừa tức giận vừa kinh sợ, có khi nào một giây tiếp theo tên cuồng hở hang này sẽ cở luôn bộ đồ ngủ ra không? Bà chỉ là một người già thôi, kẻ cuồng hở hang này rõ là mất trí đến rồ dại mà!! Tô Lạc ngẩn người, nhanh chóng phản ứng ra. Không ngờ Bà cụ Tô có thể tự đứng dậy. Anh kinh ngạc nói: “Mẹ ơi….mẹ….” Bà cụ Tô: “…Tô Lạc ư???” Tô Lạc: “Ô….Lẽ nào bây giờ mẹ mới nhận ra con à?” Bà cụ Tô: “…” Hừm, không mặc quần áo tử tế nên bà không nhận ra thật. Bà cụ Tô trợn trắng mắt rồi ngồi xuống xe lăn theo thói quen, nói: “Sao con lại chật vật thế hả? Làm như sau lưng con có thú dữ và nước lũ đuổi theo không bằng!!” Tô Lạc nhất thời quên luôn vụ nữ quỷ, chỉ tay vào chân bà cụ Tô: “Mẹ….Hồi nãy mẹ vừa đứng dậy!!” Bà cụ Tô vừa điều khiển xe lăn ra ngoài vừa càm ràm: “Chuyện bé xé ra to, mẹ có thể đứng dậy chẳng phải quá bình thường sao…” Chờ chút, đứng dậy ư? Bà cụ Tô cũng sững sờ. Nửa đời trước bà có thể đứng ngồi vận động bình thường, hoàn toàn khác với những người sinh ra đã bị tàn tật. Cho nên đôi khi tư duy theo quán tính, bà hoàn toàn không thấy câu nói ban nãy của Tô Lạc có vấn đề gì. Lúc này, ý thức được mình có thể đứng dậy, bà cụ Tô tròn mắt ngỡ ngàng. “Mẹ đứng dậy được ư…?” Bà cụ Tô chống tay lên xe lăn rồi run rẩy thử đứng dậy, nhưng không rõ vì vấn đề tâm lý hay còn lý do nào khác, bà không thể đứng dậy nữa. Tô Lạc vội bước tới đỡ bà. Bà cụ Tô nản lòng, có lẽ hồi nãy chỉ là tiềm năng của con người bị kích phát trong tình huống gặp hiểm nguy… Tô Lạc lại không nghĩ như vậy, an ủi: “Nếu có thể đứng dậy thì chắc chắn khác trước rồi, sau này nhất định sẽ đứng được.” “Chưa biết chừng còn có thể đi nhảy ở quảng trường với các lão phu nhân khác đó ạ.” Giọng điệu của Tô Lạc vừa thoải mái lại dỏm dỉnh. Đáy mắt bà cụ Tô cũng thấp thoáng hi vọng, bà chợt nhớ tới mấy ngày trước mình còn dùng chân đạp ông cụ Tô một cước. Bà điều khiển xe lăn vào thang máy: “Mẹ phải đi tìm ba con…” Tô Lạc thở phào nhẹ nhõm, chợt nghe một giọng nói e lệ bên tai: “Hóa ra anh cũng có lúc dịu dàng như vậy! Người ta càng lúc càng yêu anh rồi đó!” Tô Lạc: “….” Đúng là đòi mạng, vừa nãy anh quên béng sự tồn tại của nữ quỷ. Tô Lạc chạy vội lên lầu: “Túc Bảo….” Nữ quỷ vừa toan bay theo thì bỗng phát hiện ra điều bất thường, cuống quýt bay ra ngoài. Chẳng mấy chốc, quỷ hồn đã biến mất. Tô Nhất Trần bưng tách cà phê đi qua, chau mày nói: “Túc Bảo còn chưa ngủ dậy, em kêu gào như ma quỷ thế làm gì?” Tô Lạc: “Chuyện cấp bách lắm!” Tô Nhạc Phi đang cầm một chiếc túi, miệng ngậm cái bánh mỳ, quăng lại một câu: “Nhìn bộ dạng như mới gặp quỷ ấy!” Tô Lạc: “…” Còn không phải gặp quỷ ư? Túc Bảo vừa mở mắt ra đã trông thấy cậu tư đứng trước mặt mình. “Ồ, sao cậu tư lại về rồi, con còn chưa gói xong bánh chưng đâu!” Tô Lạc: “…..Túc Bảo, cậu tư của con gặp bánh chưng rồi.” Túc Bảo còn chưa tỉnh hẳn cơn buồn ngủ: “A, bánh chưng nhân gì thế ạ?” Tô Lạc: “….”