Sau khi bị chém, thân thể nữ quỷ Kiều Kiều bốc lên một làn khói đen, nó kinh hãi không thôi, con nhóc Túc Bảo này có thể chém nó thật ư?? Kiều Kiều lập tức quay người toan bỏ chạy! “Đừng chạy!” Tô Bảo nắm lấy thanh trường kiếm nhỏ bằng gỗ gụ, hung dữ quát. Tô Lạc cuống quýt đuổi theo: “Túc Bảo!” Tiểu Ngũ: Ghê thật, tiểu tổ tông chạy đuổi theo rồi! “Chờ với, chờ với!” Tiểu Ngũ vỗ cánh rồi bay ra ngoài. Cuối cùng cụ rùa cũng ló đầu ra, nhìn quanh quất rồi bò lê lết theo. Bên ngoài tầng nghỉ ngơi, Đường Điền Điền đang dặn dò chuẩn bị trà chiều cùng điểm tâm…. Vừa liếc mắt đã trông thấy Túc Bảo chạy chân trần, cầm một thanh kiếm gỗ nhỏ, hét ha ha ha rồi chạy qua chỗ ông ta đang đứng. Đường Điền Điền chưa kịp gọi cô bé thì lại thấy Tô Lạc chạy đuổi theo phía sau. Sau Tô Lạc còn có một con vẹt. Đường Điền Điền vô thức nhìn về phía sau, trông thấy một con rùa đang bò chậm rì rì ở cuối hành lang xa xa. “???” Đường Điền Điền quay đầu lại, chỉ thấy tiểu tổ tông đang vui vẻ nghịch thanh kiếm, miệng hét: “Lùi, lùi, lùi!” Con vẹt cũng đập cánh vui vẻ khiến giấy tờ bay loạn cả lên. Mấy nhân viên văn phòng vội đúng lên, lo lắng nói: “Ôi, cô bé đáng yêu không thể chơi ở đây đâu con…” Túc Bảo hít sâu một hơi, nói: “Xin lỗi, lát nữa con sẽ dọn dẹp sạch sẽ chỗ này….” Nhìn dáng vẻ Túc Bảo bây giờ, sống lưng Đường Điền Điền bỗng lạnh buốt. Đây chẳng phải là….động tác bắt quỷ ư? Ông ta dứt khoát yêu cầu nhân viên ra ngoài rồi cho nghỉ luôn nửa ngày. Các nhân viên hò reo trước bất ngờ lớn, vội vàng vớ túi và điện thoại của mình rồi chạy như bay khỏi phòng làm việc. Nữ quỷ Kiều Kiều bị chém mấy nhát, ngày càng đuối sức, nhưng không rõ tại sao nó chẳng thể thoát khỏi Túc Bảo. “Sao lại đuổi bắt ta!” Kiều Kiều tức giận hỏi. Túc Bảo còn chưa trả lời thì Tiểu Ngũ đã cao giọng đáp: “Bởi vì ngươi có xi-rô!” Kiều Kiều: “….” Túc Bảo: “…” Tô Lạc: “…” Sau khi Túc Bảo chém khoảng ba mươi nhát kiếm, Kiều Kiều nằm bò dưới đất như một vũng bùn, khóc không ra nước mắt. Tại sao lại như vậy… Nó không tiếc mạng sống, nhảy lầu tự vẫn để sớm chiều được ở bên Tô Lạc. Nếu bị người lợi hại như Kỷ Trường bắt thì chẳng nói làm gì, đằng này lại bị một con nhóc miệng còn hôi sữa chế ngự. Nó không phục, không cam tâm. “Không thể tha cho ta ư?” Kiều Kiều yếu ớt nói: “Ta cam đoan sẽ không hại anh trai, được không? Ta chỉ cần được ở bên cạnh anh trai…” “Thật đó, ta chỉ cần mỗi ngày được ở bên anh trai là vừa lòng thỏa ý rồi…” Kiều Kiều bật khóc, nó thực sự không muốn hại Tô Lạc nữa, chỉ muốn biết mỗi ngày anh ngủ dậy lúc mấy giờ, sau khi dậy sẽ đánh răng trước hay đi vệ sinh trước….Ăn cơm có nhiều không, lúc ngủ mặc đồ ngủ gì, buổi tối có nói mớ không…. Nó có đòi hỏi gì nhiều đâu! Túc Bảo lắc đầu, từ chối một cách dứt khoát: “Không thể!” Quỷ ở bên cạnh người thì chỉ có hại chứ không có lợi gì cho con người cả. Nếu Kiều Kiều ở bên cậu tư thì về lâu về dài, cậu tư nhất định sẽ yếu đi, vận rủi bám thân, thậm chí còn giảm tuổi thọ. “Vậy ~ Em hỏi chị nè, con quỷ cùng chị tới hôm qua là ai?” Túc Bảo hỏi. Ánh sáng thoáng hiện trong đôi mắt Kiều Kiều, nó hỏi: “Ta nói thì ngươi sẽ tha cho ta à?” Túc Bảo lắc đầu: “Không thể!” Kiều Kiều lập tức nhắm mắt lại: “Thế sao ta phải nói cho ngươi!” Túc Bảo giơ cây kiếm lên: “Được thôi, vậy em có thể thử pháp thuật khác mà sư phụ dạy em rồi!” Pháp thuật này tên là: Thuật ngầu đến bức người….. Kiều Kiều mở choàng hai mắt, tức muốn chết. Chính thứ pháp thuật ‘lùi lùi lùi’ này đã hại nó thê thảm, không chém chết nó luôn mà mỗi lần chém là một lần nó phải chịu cực hình! Bây giờ còn định thử pháp thuật mới gì chứ?! “Ta nói!” Kiều Kiều nghiến răng, vừa khóc vừa nói: “Ta chỉ biết nó là ác quỷ, nó nói có thể giúp ta, điều kiện duy nhất là cho nó trốn trên người ta khi cần thiết.” Túc Bảo nhíu mày, không hiểu lắm. Sao phải trốn trên người lệ quỷ, nếu muốn nuốt sát khí thì dứt khoát thôn phệ lệ quỷ chẳng phải càng hiệu quả hơn ư? Túc Bảo nghĩ hoài không hiểu, nói: “Chị Kiều Kiều, khỏi cần chị xuống địa ngục Phí Hi! Chị không đi được nữa đâu!” Dứt lời, cô bé chém nữ quỷ thêm một nhát, vò nữ quỷ lại thành một cục sát khí rồi nhét vào hồ lô. Tiếng thét của nữ quỷ dần tan biến….. Tô Lạc kinh hãi hỏi: “Nó chết rồi à?” Túc Bảo: “Chết lâu rồi mà cậu!” Tô Lạc nhất thời nghẹn họng, hỏi: “Túc Bảo, có địa ngục Phí Hi thật ư?” Túc Bảo: “Chuyện này phải nói riêng nha!” “Sư phụ con nói, 18 tầng địa ngục trong Đạo giáo là: Bạt Thiệt, Tiễn Đao, Thiết Thụ, Nghiệt Kính, Chung Lưng, Đồng Trụ, Đao Sơn, Băng Sơn, Dầu Oa, Ngưu Khanh, Thạch Áp, Thung Cữu, Huyết Trì, Uổng Tử, Trách Hình, Hỏa Sơn, Thạch Ma, Đao Cư.” Tô Lạc kinh ngạc hỏi: “Không có địa ngục Phí Hi à?” Túc Bảo khó hiểu hỏi: “Sao thế, cậu tư muốn tới đó à?” Mặt Tô Lạc đen như đít nồi: “Hỏi bâng quơ thế thôi.” Túc Bảo nói: “Phí Hi địa ngục là cách nói của phật giáo, cũng không thể nói là không tồn tại.” Cụ thể như nào thì cô bé phải hỏi lại sư phụ. Túc Bảo hoàn thành nhiệm vụ, lần bắt quỷ này cô bé không mất một cọng tóc, siêu lợi hại luôn nha! Cô bé rộn ràng vui vẻ như chú chim nhỏ, tung tăng quay về văn phòng để dọn dẹp. Đường Điền Điền rụt cổ lại, nhìn trái ngó phải rồi nói: “Tiểu thư Túc Bảo cứ để chú làm…” Túc Bảo nhìn ông ta, nói: “Chú Đường, con nghĩ chú không ngồi xổm được đâu ạ!” Đường Điền Điền: “….” Vác cái bụng bia này đúng là khó lòng ngồi xổm rồi. Đường Điền Điền cố gắng hết sức để ngồi xuống. Kết quả, một chiếc cúc áo bật ra từ bụng, vừa vặn nện vào người Tiểu Ngũ. Tiểu Ngũ lập tức kêu: “Không ngờ tên mập đáng chết lại phóng vũ khí ngầm, chẳng chú trọng đạo đức sử dụng vũ khí gì cả!” Tiểu Ngũ vừa hót vừa bay đến hành lang. Cụ rùa mới vừa đến cửa hành lang đã bị một chân Tiểu Ngũ giẫm lên đầu. Cụ rùa: “…” Thấy ta không biết nói nên lại bắt nạt ta đấy mà. Nam Thành, đối diện một trường đại học nào đó. Nơi đây có hai tòa nhà cao tầng hiện đại đối diện nhau, tầng trệt là khu thương mại, tầng giữa là cao ốc văn phòng, rất nhiều công ty nhỏ thuê mặt tiền ở đây. Tầng trên cao được mấy ông chủ thuê làm căn hộ khách sạn, phòng ốc ở đây bài trí tương đối trẻ trung, thời thượng, có thể cho thuê theo ngày hoặc theo tháng nên người đến và đi rất phức tạp. Mỗi ngày nơi này đều có: Nhân viên của các công ty nhỏ khác nhau, nhân viên cổ cồn trắng làm thêm, sinh viên từ các trường đại học xung quanh, các gia đình nhỏ không đủ tiền mua nhà ở, v.v. Đêm nay là đêm trước kỳ nghỉ tết Đoan Ngọ, do trước đó mọi người đã làm việc vào ngày nghỉ để đợt này được điều chỉnh thêm hai ngày nghỉ, do đó tết Đoan Ngọ năm nay được nghỉ 4 ngày, rất nhiều người đã về nhà sum vầy. Đào Hoa Túc vốn sôi động ngày thường nay đã trở nên vắng vẻ. Đến 11h tối, khu buôn bán dưới lầu đã đóng cửa, hai tòa nhà cao tầng dần trở nên im ắng, chỉ có những ngọn đèn thưa thớt ở các tầng trên, chứng tỏ hai tòa nhà đã có người ở. Không ai chú ý tới, một căn phòng nào đó ở tầng 26 đột nhiên sáng lên ánh đèn đỏ mờ quỷ dị. Một cô gái đang ngồi trước bàn làm việc có gương soi, hai bên gương thắp hai ngọn nến. Cô ấy mặc một bộ quần áo tú cầu màu đỏ, tô son đỏ tươi đứng trước gương và mỉm cười. "Đến giờ rồi."