Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

chương 195 sao không cho cậu chơi?!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

12h đêm, trong tòa nhà cao tầng đối diện Đào Hoa Túc, một nam sinh đang ngồi chơi game trên chiếc ghế đẩu ở ban công kí túc xá. Cậu ta vừa ngước mắt lên thì trông thấy một cô gái mặc váy đỏ đang leo lên ban công ở tòa nhà đối diện. Đồng tử cậu nam sinh co lại, chiếc di động trong tay rơi luôn xuống đất. Giữa đêm thanh vắng, tiếng di động rơi rất rõ ràng, cô gái mặc váy đỏ nghe thấy nên ngẩng đầu, nhìn về phía cậu nam sinh bằng ánh mắt âm u. Cô gái cười đến là quỷ dị, sau đó nhún người một cái rồi nhảy khỏi ban công. “A---” Cậu nam sinh kinh hãi không thôi, tiếng thét chói tai của cậu như xuyên qua bầu trời đêm yên tĩnh ... ** Kỳ nghỉ tết Đoan Ngọ, nhà họ Tô rất vui vẻ náo nhiệt. Tô Nhạc Phi và Tô Tử Lâm thì chắc chắn được tan làm đúng giờ. Tô Ý Thâm còn phải trực nên tối mới về đến trang viên. Tô Nhất Trần vẫn làm việc tại nhà, Tô Lạc cũng đã ở trang viên, còn Tô Dĩnh Nhạc phải ngày mai mới được nghỉ. Lão lục Tô Cẩn Mặc và lão thất Tô Vân Triều, một người là thành viên của bộ nghiên cứu khoa học quốc gia, người còn lại làm công việc có tính chất đặc thù nên không thể về nhà trong kỳ nghỉ lần này. Túc Bảo không rõ cậu sáu và cậu bảy của cô bé làm công việc gì, chỉ biết khi trước từng được gặp hai cậu một lần ở Nam Thành, sau đó thì không gặp lại nữa. Trong bếp, Mộc Quy Phàm đang băm thịt. Dì Ngô chuyển nguyên liệu làm bánh chưng vào phòng ăn, Túc Bảo và Hân Hân mỗi bé ôm một chiếc bánh chưng trong lòng, ra sức buộc chặt. Bà cụ Tô nói: “Túc Bảo, Hân Hân, cẩn thận chút, lạt buộc bánh này rất sắc...” Bọn họ dùng lá trúc để gói bánh, nhân bánh mặn sẽ làm từ thịt ngũ vị, ngoài ra còn có nhân táo đỏ, nhân đậu, v.v….. Bánh chưng mặn được buộc bằng lạt tre mỏng, đây là cách làm của miền nam, còn bánh chưng ngọt được buộc bằng sợi dây mảnh, như vậy có thể phân biệt hai loại bánh chưng. Túc Bảo nói: “Bà ngoại yên tâm, Túc Bảo phải đích thân gói bánh chưng, cậu cả nói muốn ăn hai cái, cậu hai và cậu năm nói muốn ăn tám cái, cậu ba ăn hai cái, cậu tư ăn mười một cái….” Còn có anh Tử Du, chị Hân Hân, anh Tử Chiến và anh Tử Tích. Ông bà ngoại, ba mẹ, Tiểu Ngũ và cụ rùa….. Tính nhẩm một chút….Rất nhiều bánh chưng nha. Bà cụ Tô cười bất đắc dĩ: “Thế Túc Bảo muốn ăn mấy cái?” Túc Bảo: “Ôi, xém quên tính phần của con! Con muốn ăn năm sáu bảy tám cái!” Bà cụ Tô vui vẻ nói: “Thế để dì Ngô gói nha, nhiều quá!” Túc Bảo kiên trì: “Con cũng muốn gói!” Hân Hân bọc chiếc bánh chưng bằng năm lớp lá chúc nhưng vẫn bị lòi nhân bên trong. Cô bé cuống lên, vò đầu bứt tai: “Thứ này không thể đổ hết vào nồi rồi ăn luôn sao?” Đường nào chẳng ăn vào bụng, sao phải vẽ vời thêm chuyện, bọc bằng lá trúc làm gì. Lúc ăn còn phải bóc vỏ, thực sự quá phiền phức! Túc Bảo bày ra bộ dạng người lớn, nói: “Chị Hân Hân không hiểu rồi, cái này gọi là lễ nghi.” Mẹ cô bé đã dạy rồi, lễ nghi là điều cần thiết. Hân Hân không đủ kiên nhẫn, gói hai chiếc bánh chưng đều không được, cô bé tức giận ném bánh chưng xuống, nói to: “Không gói nữa! Còn gói nữa thì chị là con cún!” Dù em gái ở đây cũng vô ích thôi! Hân Hân vô cùng buồn bực, muốn chơi cùng Túc Bảo nên cô bé mới tới đây. Túc Bảo cười khanh khách, nói: “Chị Hân Hân ơi, tùy tiện thề thốt là sẽ gặp họa đó nha, để em làm là được!” Hân Hân chạy ra phòng khách, toan chơi di động…. Vừa hay Tô Tử Lâm đi từ trên lầu xuống, trong tay cầm hai quyển sách tự học. Mặt Hân Hân bỗng biến sắc, cô bé lập tức nói: “Ba ơi, con đi gói bánh chưng!” Túc Bảo ngẩng đầu: “Không được đâu chị Hân Hân, chị sẽ biến thành cún con đó!” Hân Hân không quan tâm nhiều như vậy, có biến thành chó cô bé cũng chẳng muốn học! Nào ngờ Tô Tử Lâm lạnh mặt, nói: “Đứng lại!” Mặt Hân Hân như đưa đám, cô bé nói: “Ba ơi, hôm nay là kỳ nghỉ, không thể dừng việc học ư?” Tô Tử Lâm: “Không thể!” Hân Hân chỉ đành bấm bụng ngồi xuống rồi nhìn cuốn sách, mặt lộ vẻ sống không bằng chết. Phòng khách vang lên tiếng giảng bài của Tô Tử Lâm. Nhà họ Tô yên bình mà ấm áp, đây là hình ảnh rất nhiều năm rồi không xuất hiện ở nơi này… Có điều, giọng nói như nổi khùng của Tô Tử Lâm phần nào xua đi sự ấm áp. “Câu này dùng thành ngữ nào? Phải học hành chăm chỉ, ngày sau mới có thể…?? Con nói tiếp thành ngữ này ba xem nào? Ba vừa dạy con đấy!” Đầu óc Hân Hân còn phiêu đãng trên mây, đây rõ là bộ dạng hồn vía không ở cõi thực, cô bé nhìn vào hư không, đáp: “Học hành chăm chỉ, ngày sau mới có thể rơi đầu xuống đất….” Tô Tử Chiến phì cười. Tô Tử Lâm xù lông, cuốn sách sắp bị anh đập đến tan tành, anh quát: “Học hành chăm chỉ, ngày sau mới có thể nổi bật hơn người! Nổi bật hơn người!” [1] [1]: Nghĩa đen là hơn người một cái đầu nên Hân Hân nói nhầm. Hân Hân: “Nào có sao ạ, hai câu này chẳng phải đều có ý gần như nhau ư?” Đều nhắc đến đầu người mà. Tô Tử Lâm: “…” Người cậu hai vốn ít nói lại hiền như khúc gỗ suýt nữa đã chết vì tức giận. Tô Tử Chiến chịu hết nỗi, trưng ra bản mặt không cảm xúc, nói: “Câu của em chỉ đầu rơi xuống đất khi bị hành hình hoặc bị giết, còn câu của ba em chỉ trường hợp cao hơn người khác một bậc, vượt xa người thường, tóm lại là có tài, thành tích xuất sắc, ưu tú hơn người.” Hân Hân khó hiểu hỏi: “Em đâu có muốn ưu tú hơn người khác!” Tô Tử Lâm tức đến mức mặt đỏ tai hồng: “Vậy cũng không thể xuyên tạc thành đầu rơi xuống đất nhỉ?” Hân Hân: “Vậy….Khai thiên tịch địa à?” Tô Tử Lâm: “….” Túc Bảo le lưỡi, nói: “Chị Hân Hân đúng là học tra chính hiệu.” Đáy mắt bà cụ Tô nhuốm ý cười, bà không quá lo lắng, nói: “Thế sau này Túc Bảo phải cố gắng học hành để dẫn dắt chị Hân Hân nhé!” Túc Bảo lắc đầu như trống bỏi, nói: “Con không dẫn dắt nổi chị Hân Hân ạ!” Lần trước anh Tử Chiến siêu lợi hại dạy học cho chị Hân Hân đã bị chọc tức, cuối cùng đạp cửa rời đi. Chị Hân Hân không giỏi gì, chỉ giỏi ngủ thôi, không thể dạy chị ấy thứ gì khác đâu… Tô Tử Lâm càng nhìn càng tức giận, nhất là khi nhìn thấy Tô Tử Tích đang nằm nhoài trên sofa, vẻ mặt chán chường vì bị cấm chơi game trong phòng. Bực bội mà không có thúng nia để đạp. “Tô Tử Tích, con làm xong bài tập toán chưa? Phải học hỏi anh Tử Chiến của con nhiều vào!” Trong nhà có hai bé học bá, sao hai đứa con của anh đều là học tra?? Tô Tử Tích hừ một tiếng, ngồi dậy rồi nói vẻ không kiên nhẫn: “Càm ràm nhiều muốn chết! Con không muốn làm thì sẽ không làm, ba làm gì được chắc?” Cậu bé hừ một tiếng rồi đứng dậy, lại chuẩn bị chơi game. Cậu cứ chơi đấy. Sao không cho cậu chơi?! Ba cậu là gì chứ? Tô Tử Tích vô tình bấm phải một video trong group chơi game. Trong video, một cô gái mặc đồ đỏ nhìn về phía ống kính, cười quỷ dị rồi nhún người nhảy xuống lầu. Tiếp đó là hình ảnh cô gái tóc tai lộn xộn, hai mắt trừng to… Tô Tử Tích sợ đến độ quăng luôn di động! Tô Tử Du đang ngồi bên quầy bar, ra sức tính toán gì đó rồi ghi chép lại vào hai cuốn sổ dày. Kết quả, di động của Tô Tử Tích nện trúng đầu Tô Tử Du.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio