Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

chương 197 “vậy ba thích anh hùng nào?”

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tô Tử Tích nhìn chằm chằm vào nữ quỷ hồi lâu, bỗng nhiên cười nhạo một tiếng, khinh thường trợn trắng mắt. Đang giả làm quỷ chứ gì? Sao nào, không trị được cậu bé nên dùng cả cách đóng giả làm quỷ, cho rằng cậu bé sẽ bị dọa tới mức tè ra quần, sợ hãi khóc lớn, sau đó sẽ ngoan ngoãn nghe lời ư? Tô Tử Tích khinh thường, đang định xoay người trở về phòng. Bỗng nhiên, nữ quỷ vừa mới đứng ở trước mắt cậu bé lại biến mất chỉ trong nháy mắt! Tô Tử Tích: “...” Không thể nào. Cậu bé bị hoa mắt à? Tô Tử Tích dụi hai mắt, tự hỏi không biết vừa nãy có phải ảo giác của mình không nữa, chẳng lẽ cậu bé quả thật đã đụng phải quỷ ư?! Đáy lòng cậu bé căng thẳng, trong vô thức đẩy nhanh bước chân, cứ có cảm giác như nữ quỷ đang bay lơ lửng trên đỉnh đầu mình vậy. Bên tai bỗng nhiên vang lên tiếng cười quỷ dị: “Ha ha ha...” Tục ngữ nói, không sợ quỷ khóc chỉ sợ quỷ cười, Tô Tử Tích cất bước bỏ chạy, không khỏi sợ hãi kêu ra tiếng: “Mẹ ơi...” Người nhà họ Tô đang ngồi cạnh bàn ăn, đã ăn gần xong bữa rồi. Chẳng ai buồn quan tâm đến Tô Tử Tích, cho nên cũng không để phần cơm cho cậu bé, cũng không gọi cậu bé xuống ăn nữa. Kết quả lại nhìn thấy Tô Tử Tích chạy vèo tới, trong miệng cứ gào to “ôi mẹ ơi”. Khóe miệng ông cụ Tô giật giật, nghiêm khắc nói: “Gào thét cái gì đấy hả?” Ánh đèn ấm áp bao quanh toàn thân, cảm giác hít thở không thông của Tô Tử Tích mới dần dần biến mất, cậu bé lấy hết can đảm quay đầu lại nhìn thoáng qua. Sau lưng trống rỗng, không có bất cứ thứ gì cả... Đúng là cậu bé bị hoa mắt rồi. Tô Tử Tích thu hồi tầm mắt, lườm nguýt Mộc Quy Phàm một cái. Đều là do anh, nếu cậu bé không bị anh giết đến phát điên trong trò chơi, sao cậu bé có thể sinh ra ảo giác được? “Bà nội, còn gì ăn không ạ?” Vốn dĩ Tô Tử Tích định lên tầng, ma xui quỷ khiến lại đi đến cạnh bàn ăn. Ở đây đông người... Bà cụ Tô xụ mặt, không muốn quan tâm đến Tô Tử Tích. “Không có, thời gian ăn cơm không xuống ăn cơm thì đừng có hỏi còn gì ăn nữa không!” Tô Tử Tích bĩu môi: “Hứ! Bà già đang hù dọa ai đấy?” Tô Tử Lâm đập mạnh đũa xuống bàn, lạnh giọng nói: “Con gọi bà nội là gì? Lặp lại lần nữa!” Tô Tử Tích cầm lấy chiếc đũa, không thèm để ý nói: “Ui ui, sợ quá sợ quá! Hoàng thái hậu, gọi là hoàng thái hậu được chưa?” “Xin chào hoàng thái hậu, con xin thỉnh an người ạ!” Nhìn dáng vẻ nói như nước đổ đầu vịt của cậu bé, Tô Tử Lâm tức giận đến mức chỉ muốn hất văng bát cơm của nhóc ta. Lại thấy Tô Tử Tích nhìn một vòng, tầm mắt rơi lên một đĩa cà tím: “Không phải vẫn còn có đồ ăn đấy à? Cà tím xào thịt băm? Con thích!” “Ha, còn có cả gà xối mỡ nữa à? Đồ ăn hôm nay được đấy chứ!” Mọi người bỗng nhiên im lặng. Mộc Quy Phàm nhướng mày, ôm cánh tay nhìn cậu bé. Tô Tử Tích gắp một đũa, khó hiểu liếc mọi người một cái: “Nhìn cái gì mà nhìn? Có gì đẹp đâu...” Ha ha, không muốn cho nhóc ăn đúng không? Nên cả đám mới bày ra vẻ mặt như vậy, muốn uy hiếp cậu bé? Tô Tử Tích càng không muốn làm theo ý bọn họ, cậu bé gắp một miếng cà tím bự rồi bỏ vào trong miệng, còn đắc ý nhai hai phát. Giây tiếp theo. Cậu bé đột nhiên phụt một phát, toàn bộ cà tím và thịt băm trong miệng đều bị phun ra ngoài. “Đây là gì vậy!” Miệng cậu bé méo xệch. Cà tím màu tím trông bóng loáng mượt mà, cậu bé còn tưởng rằng sẽ rất ngon, ai dè vẫn chưa chín! Vậy thì cũng thôi, nhưng chỗ thịt băm kia lại mặn đến kinh người! Tô Tử Tích rót một cốc nước đầy, bấy giờ mới miễn cưỡng phục hồi tinh thần lại. “Mẹ nó, liệu trên đời này còn thứ nào mặn với khó ăn hơn cả món này không hả? Đến chó cũng không thèm ăn ấy chứ!” Mọi người không nói lời nào. Túc Bảo nhìn mọi người, rồi lại nhìn Tô Tử Tích. Được rồi, mọi người không nói, bé cũng không nói vậy. Thật ra bé muốn nói cho anh trai biết, đương nhiên là có món mặn hơn rồi, món gà kia còn mặn hơn nhiều á... Cả một ngày Tô Tử Tích chưa có thứ gì nhét vào bụng, uống một cốc nước xong thì lại càng cảm thấy cồn cào hơn, vì thế cậu bé lại nhìn về phía đĩa gà xối mỡ kia. Từng miếng thịt gà đều có màu vàng cam, trông thật ngon! Tô Tử Tích chảy nước miếng, gắp một miếng thịt gà nhiều thịt ít xương lên bỏ vào trong miệng, quả nhiên giây tiếp theo lập tức phun ra. “Phì phì!” Cậu bé liên tục nhổ nước miếng, lại rót liên tục ba cốc nước, tức giận nói: “Quả thật có món còn mặn hơn cả chỗ cà tím vừa nãy! Đây là ai làm, là thứ cho người ăn hả?” Mộc Quy Phàm ôm cánh tay, từ từ nói: “Tôi làm.” Lời nói của Tô Tử Tích đột nhiên im bặt, bị nước miếng chặn họng lại. Mộc Quy Phàm lạnh lùng nhìn cậu bé: “Tôi không thích người khác nói mấy món tôi làm không ăn được.” “Nào, hai món này đặc biệt để phần cho nhóc đấy, ăn đi.” Tô Tử Tích: “...” Mộc Quy Phàm: “À đúng rồi, mặn phải không? Dì Ngô, phiền dì lấy hộ tôi cái chậu rồi đổ nước lọc cho đầy chậu đó.” Yết hầu Tô Tử Tích căng cứng: “Chú, chú lấy một chậu nước để làm gì...” Mộc Quy Phàm mỉm cười “chu đáo” nói: “Cho cậu vừa ăn vừa uống.” Tô Tử Tích: “...” Cậu bé cười lạnh một tiếng, một người ngoài mà lại muốn dạy dỗ nhóc à? Từ khi nào mà nhà họ Tô lại đến lượt một người ngoài như anh đứng ra nói chuyện! Ba của cậu bé rồi thì ông nội bà nội còn chưa hé răng, anh là cái thá gì chứ? Tô Tử Tích định hất bàn rời đi luôn. Mộc Quy Phàm bỗng nhiên lấy điện thoại ra, click mở một phần mềm lên, chỉ nghe thấy một giọng nói vừa đáng yêu lại vừa quen thuộc vang lên… Túc Bảo lập tức sáp lại gần, xem Mộc Quy Phàm chơi trò chơi. “Ba, đây là cái gì vậy ạ?” Mộc Quy Phàm: “Đây là các nhân vật anh hùng, có thể chọn anh hùng mà mình thích.” Túc Bảo tỉnh ngộ: “Vậy ba thích anh hùng nào?” Mộc Quy Phàm: “Ừm, ba thích Chân Cơ.” Túc Bảo nhìn chằm chằm người đẹp hoạt hình trên màn hình điện thoại, hỏi: “Vì sao ạ?” Mộc Quy Phàm: “Bởi vì Chân Cơ rất gà.” Túc Bảo ngây ngốc sững sờ, giọng nói nũng nịu khó hiểu lặp lại: “Chân Cơ... rất gà ạ?” Mộc Quy Phàm: “Đúng rồi, thật thông minh.” Tô Nhất Trần: “...” ... Tô Tử Tích nghiến răng nghiến lợi ngồi xuống, thấy dì Ngô dám rót một chậu nước mang tới, cậu bé càng tức giận liếc xéo bà ấy một cái. Cậu bé tức giận đổ cả đĩa thịt gà vào trong chậu nước... Cảm giác hình như vị mặn đã được rửa trôi kha khá rồi, bấy giờ cậu nhóc mới cẩn thận cắn một ngụm. Kết quả... “Con gà này mặn vào tận xương luôn rồi! Thịt xông khói để đến tám tháng một năm cũng không mặn được như con gà này!” Mặn như vậy, dù có ngâm trong bao nhiêu chậu nước cũng không rửa trôi được! Điện thoại của Mộc Quy Phàm vang lên một câu: [Chào mừng đến với hẻm núi Z!] Tô Tử Tích: “...” Điện thoại của Mộc Quy Phàm: [Ting ~ Đã ghép đôi chiến đấu với Mộc Tân Nhật Mộc Cân thành công, cảm ơn ngài đã sử dụng phần mềm ghép đôi xx ~] [Ting ~! Đối phương không online, đã tự động treo máy.] Tô Tử Tích: “...” Được đấy, bảo sao Mộc Quy Phàm già như vậy lại có thể bắt cặp được với cậu bé! Tự động treo máy... vậy chẳng phải cậu bé sẽ đứng im ăn đòn à?! “Chú không có đạo đức người nhà võ gì cả!” Tô Tử Tích khó thở. Mộc Quy Phàm không chút để ý nâng mí mắt lên: “Có vấn đề à?” Tô Tử Tích: “...” Mọi người ở đây cho rằng Tô Tử Tích đang chuẩn bị hất bàn rời đi, lại thấy cậu bé nén giận ngồi xuống, cầm đũa không ngừng rửa thịt gà, vừa rửa vừa ăn, vừa ăn vừa khóc. Bà cụ Tô kinh ngạc nhìn về phía Mộc Quy Phàm, vậy cũng được nữa hả... Tô Tử Tích ăn mấy miếng thịt gà, uống sạch ba bình nước, quả thật không ăn nổi nữa rồi, mà cậu bé cũng vừa hay nghe thấy tiếng trò chơi kết thúc. [Ting ~ MVP trận này: Bất Phàm Đại Địa, người gà nhất trận này: Mộc Tân Nhật Mộc Cân.] Tô Tử Tích khóc. Đây là phần mềm hack chết tiệt gì vậy! Có ai lại ăn hiếp trẻ con thế này không??! “Tôi không ăn nữa!” Lúc này Tô Tử Tích bùng nổ lửa giận, cầm điện thoại cáu gắt rời đi. Được, coi như Mộc Quy Phàm tàn nhẫn! Đây không phải là hack thì là cái gì? Cùng lắm thì cậu bé chuyển sang chơi bên tài khoản clone, làm gì được nhau chứ? Dù sao tài khoản này của cậu bé đã như đồ bỏ rồi! Vẫn muốn trị cậu bé nữa à? Mơ đi! Trên đời này, còn chưa có ai có thể trị được cậu bé đâu nhá!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio