Sân bay quốc tế Ngô Vu Nam Thành. Túc Bảo cầm một tấm bảng, trên tấm bảng là sơ đồ vẽ tay do Mộc Quy Phàm vẽ. Sơ đồ có một cái máy bay lớn, sau đó là một cái xe vận chuyển, sau đó nữa là băng chuyền hành lý, sau đó….. Tô Tử Tích chán nản đi theo sau Túc Bảo, tay cầm di động, cậu đang ra sức chiến đấu trong game. “Lên đi, đồ ngu!” Cậu đeo tai nghe nên không biết giọng mình rất to. Người đi lại trong sân bay kinh ngạc ngoảnh đầu nhìn. Túc Bảo vội khoát tay: “Xin lỗi, xin lỗi, anh của con không biết phép lịch sự!” Cô bé vừa nói vừa lôi một cái bánh mì từ túi ra, sau đó nhét vào miệng Tô Tử Tích. Tô Tử Tích: "¥...!" Cậu vẫn lẩm bẩm gì đó, nhưng không khó nghe như ban nãy nữa. Túc Bảo đi lấy hành lý như hướng dẫn trên tấm bảng Mộc Quy Phàm vẽ rồi tiếp tục đi đón Tiểu Ngũ. Tiểu Ngũ được gửi cùng đám thú cưng của các hành khách khác, lúc này nó đang tán gẫu rất hăng với một con vẹt khác. Nói đúng hơn là ---- đơn phương tán dóc mới đúng. Con vẹt kia là vẹt đuôi dài, trông rất ưa nhìn, bộ lông màu vàng nhạt vô cùng đẹp, đường viền vương miện mượt mà, hai bên má có một đốm tròn màu đỏ xếch ra sau mắt, trông giống như một khuôn mặt nhỏ hồng hào. “Ha ha, mĩ lữ, em cũng mới tỉnh giấc à?” Tiểu Ngũ dang rộng đôi cánh trước mặt vẹt đuôi dài. Vẹt đuôi dài ngó lơ. Tiểu Ngũ lại dựng lông vũ trên đỉnh đầu tạo nên một chiếc vương miện xinh đẹp, nói: “Ôi, cái máy bay chết tiệt này làm rối hết kiểu tóc của anh. Anh thề lúc về sẽ ngồi chuyên cơ, anh thề đấy.” Túc Bảo nói nhỏ: “Tiểu Ngũ….” Tiểu Ngũ lại trưng bộ lông phát sáng màu xanh lá cây của mình cho con vẹt đuôi dài xem: “Sao em cứ im lặng mãi thế? Lẽ nào em chưa biết nói? Trời ơi! Không được, anh dạy em nhé!” Túc Bảo: “….” Tiểu Ngũ: “Khụ, nghe anh nói nè, em nhất định sẽ thích anh thôi, nếu không….anh sẽ tìm cách khiến em thích anh.” Túc Bảo: “Tiểu Ngũ….” Tiểu Ngũ rũ lông chim, hơi nghiêng đầu về phía trước, ghé sát vào lồng của vẹt đuôi dài: “Anh phát hiện ra em không hợp yêu đương….Ừm, hợp để kết hôn hơn!” Vẹt đuôi dài chịu hết nổi, nói to: “Ta là vẹt đực! Ngươi là đồ ngốc, đồ ngốc!” Tiểu Ngũ: “….” Tiểu Ngũ lập tức quay đầu nhìn Túc Bảo: “Chúng ta đi thôi, đi mau đi mau lên!” Túc Bảo: “…” Đám nhân viên xung quanh cố nhịn cười, cuối cùng không kìm nén được mà cười phá lên. Túc Bảo cảm thấy vô cùng mất mặt! Cô bé cầm chắc lồng của Tiểu Ngũ rồi chạy như bay để thoát khỏi hiện trường bẽ mặt của Tiểu Ngũ. Chạy tới đại sảnh bên ngoài. Tiểu Ngũ hót: “À a~ Núi sông không lối thoát~ lão phu bàn về chuyện thiếu niên, trị thận hư…À a~ núi và sông Tứ Xuyên sao mà hoang tàn…ôi cái tháp, trời xanh mênh mông mù mịt, mọi người ai thích ăn giăm bông nào?” Túc Bảo trưng ra bản mặt ‘chị bị em đánh bại rồi’, nghiêm túc thảo luận: “Tiểu Ngũ, em học những thứ này từ chị Hân Hân phải không?” Tiểu Ngũ lắc đầu: "Thiên cơ tuyệt đối không thể tiết lộ!" Túc Bảo đặt lồng vẹt lên hành lý, một tay kéo hành lý, một tay xách túi bánh ngọt ăn dở, hoa quả rồi theo bảng chỉ dẫn đi ra ngoài. Tô Tử Tích vẫn đeo tai nghe, đi ngay sau Túc Bảo. Hoàn toàn không nhìn thấy mấy đặc công đang trà trộn trong đám đôngnhư người bình thường, những người này đeo kính, trên kính có gắn một chiếc camera nhỏ. ** Trang viên nhà họ Tô. Trước mặt Mộc Quy Phàm đang đặt bốn cái máy tính, mỗi máy tính đều nhận được hình ảnh giám sát từ ‘tiền tuyến’. Ông cụ Tô nghiêm mặt: “Đã nói để con bé tự lập, sao còn bày ra mấy thứ này làm gì?” Tay ông cụ Tô cầm tờ báo, khóe mắt vẫn liếc nhìn màn hình máy tính của Mộc Quy Phàm. Mộc Quy Phàm không buồn ngẩng đầu, nói: “Bác bớt liếc mắt về phía này thì con còn tin lời bác nói.” Ông cụ Tô: “….” Mộc Quy Phàm: “Còn nữa, con đang thực hiện nhiệm vụ giám sát tên gián điệp chứ đâu có quay mình hình ảnh Túc Bảo!” Ông cụ Tô cười lạnh: “Trung tâm ống kính của cậu dịch chuyển một chút thì tôi đã tin cậu rồi.” Bà cụ Tô đẩy chồng ra một bên: “Tránh ra, ông không xem thì tôi xem.” Ông cụ Tô: “….” Cuối cùng thì ông vẫn thua. Bà cụ Tô nhìn thấy hình ảnh Túc Bảo xách túi lớn túi bé đi phía trước, Tô Tử Tích thì nhẩn nha đi sau, tay đang cầm di động để chơi game!!! Bà cụ không khỏi tức giận: “Ôi mình thật là, sao hôm đó lại đánh ít như vậy! Không ngờ nó lại để em gái xách hành lý!” Mộc Quy Phàm nheo mắt nhìn Tô Tử Tích trong đoạn ghi hình. Nhóc con được lắm, dám sai khiến tiểu Túc Bảo ngoan của anh ư?? Mộc Quy Phàm lấy di động ra. Tô Tử Tích đang chiến đấu một cách hào hứng, chuẩn bị hạ gục viên pha lê đối diện … Đột nhiên, màn hình điện thoại tối đen. Tô Tử Tích ngẩn tò te, lập tức nổi giận: "Mẹ kiếp!" Lúc nào mất kết nối chẳng được, đằng này đè đúng lúc chuẩn bị hạ gục pha lê, ông trời ơi ông đang đùa bỡn con đó hả? Túc Bảo bắt một chiếc taxi, kiễng chân lên hỏi: “Chú ơi, đến Đào Hoa Túc ở gần trường đại học bao nhiêu tiền ạ?” Tài xế taxi vươn cổ ra mới trông thấy Túc Bảo, nhìn trái nhìn phải chỉ có hai đứa nhỏ, không có người lớn. Anh ta đảo mắt, nói: "Năm trăm tệ." Túc Bảo: “….” Cô bé nghi ngờ chú tài xế đang bẫy mình. Túc Bảo từ chối: “Chú ơi năm mươi tệ được không? Cháu không có tiền." Tài xế trợn mắt há hốc mồm, tạm thời không nói đến chuyện anh ta có lừa gạt cô bé này không. Năm trăm tệ mà giảm xuống thành năm mươi tệ, cô bé này biết mặc cả quá nhỉ? “Bỏ đi, 250 tệ xem như đưa cháu đi mà không có lời lãi.” Tài xế nói. Túc Bảo hơi khựng lại, gương mặt ngây thơ đáng yêu tỏ vẻ nghiêm túc: “Chú tài xế, chú có lòng tốt ra tay giúp đỡ nhưng con lại không thể nhận, ba con nói rồi, người lao động làm việc vất vả, không được lấy công mà không trả tiền! Con không đi xe chú nữa, tạm biệt!” Tài xế càng nghe càng thấy sai sai: “Hừm, không ngồi thì thôi, làm gì mà phải vòng vo mắng người chứ?” Túc Bảo lắc đầu, nghiêm túc nói: “Chú ơi đêm đừng chạy xe nhiều quá nha, đi đêm lắm có ngày gặp ma!!!” Ý cô bé là quỷ thật. Tài xế lại nghe ra ý khác, con nhóc này còn trù người khác nữa ư? “Con có ý gì?” Tài xế trừng mắt. Túc Bảo không trả lời, kéo hành lý đi về phía trước. Hừm, muốn lừa tiền của cô bé hả, không được đâu nha! Nhổ lông của Tiểu Ngũ thì được, nhưng cô bé thì chỉ vắt cổ chày ra nước thôi nha!!! Tên tài xế bị một đứa bé giáo huấn, sắc mặt khó coi vô cùng, anh ta nuốt không trôi cục tức này, toan xuống xe dạy dỗ Túc Bảo một bài học. Nhưng, cánh cửa chỉ vừa hé mở đã bị một người đàn ông cao to lực lưỡng đá vào đóng sập lại, người đàn ông này trừng mắt rồi thản nhiên đấm vào cửa kính xe anh ta. Tài xế sợ tới mức không dám phát ra tiếng, rụt cổ lại. Túc Bảo kéo vali tiếp tục đi về phía trước, một chiếc xe taxi bỗng tấp vào ven đường. Túc Bảo hỏi: “Chú ơi tới Đào Hoa Túc gần trường đại học bao nhiêu tiền?” Tài xế nói: “Chúng tôi có đồng hồ chính quy đo đường, đi bao nhiêu thì thu bấy nhiêu tiền, thông thường không quá 100 tệ.” Hai mắt Túc Bảo sáng lấp lánh, đúng đúng, phải tính theo đồng hồ chứ. Ba cô bé dặn rồi, ra đường phải đi xe đàng hoàng, xe có đồng hồ tính tiền mới là xe đàng hoàng. Túc Bảo mở cửa, phát hiện tài xế đã xuống xe, giúp cô bé nhấc vali bỏ vào cốp xe. Túc Bảo lập tức cười híp mắt, "Chú, chú thật tốt bụng! Con bói quẻ rồi, chú sắp gặp vận may đó! Thăng chức phát tài, cưới được nàng dâu!" Tài xế: “….” Cô bé con nhà thủ trưởng Mộc thật biết nói chuyện mà.