Sau khi Túc Bảo lên xe rời đi, người đàn ông mặt đen cao lớn cường tráng cũng nhanh chóng đi theo. Tài xế taxi nhìn chiếc taxi chở Túc Bảo ở phía trước, mắng: “Đúng là đứa bé khiến người ta chán ghét mà, cháu mới gặp quỷ, cả nhà cháu đều gặp quỷ!” Tài xế taxi nhổ nước bọt ra khỏi cửa sổ xe rồi tiếp tục đi mời chào khách hàng. Trong xe, Túc Bảo lấy một cái ví lớn từ túi của mình ra. Trong ví đầy ắp bao lì xì. Tô Tử Tích cố gắng hồi lâu vẫn không kết nối được game, tức giận cất di động luôn. Vừa nghiêng đầu, Tô Tử Tích đã trông thấy Túc Bảo đang đếm bao lì xì, cậu nghẹn họng nói: “Thời đại nào rồi còn dùng tiền?” Túc Bảo kinh ngạc: “Anh không cần dùng tiền à?” Tô Tử Tích mất kiên nhẫn nói: “Ý anh là bây giờ đều thanh toán bằng di động, chẳng mấy ai dùng tiền mặt.” Túc Bảo lắc đầu: “Em không thích thanh toán bằng điện thoại, em thích dùng tiền mặt vì tiền vơi đi bao nhiêu em đều nhìn rõ.” Ví tiền bớt phồng, cô bé sẽ đau lòng, có đau lòng mới biết cột ví tiền cho thật chặt, không tiêu xài hoang phí. Dần dà, cô bé sẽ tiết kiệm được rất nhiều tiền và ngày càng giàu có hơn! Tô Tử Tích dẩu môi coi thường, duỗi tay lấy một bao lì xì của Túc Bảo rồi đánh giá: “Thế em cũng không cần thiết giữ nguyên bao lì xì không bóc vỏ chứ?” Dù thích dùng tiền mặt để thanh toán cũng chẳng có ai nhét luôn bao lì xì vào ví. Túc Bảo nhìn đăm đăm vào bao lì xì trên tay Tô Tử Tích, nói: “Anh ơi vậy là anh không hiểu rồi, bao lì xì có thể đựng tiền và tiết kiệm tiền, cất bao lì xì vào ví thì em sẽ ngày càng giàu có!” Tô Tử Tích cười giễu: “Đúng là mê tín dị đoan!” Túc Bảo duỗi bàn tay trắng hồng ra lấy lại bao lì xì, nói: “Hết nói nổi, anh vẫn không hiểu!” Tô Tử Tích không có tâm trạng tranh luận với Túc Bảo, lười phải lên tiếng. Túc Bảo nhoài người lên vị trí chính giữa ghế lái và ghế phụ, nhìn chằm chằm đồng hồ đo, chỉ thấy trên đồng hồ hiển thị 89... trong nháy mắt đã chuyển thành 96. “Đến rồi!” Tài xế nói. Gương mặt nhỏ của Túc Bảo lập tức nhăn lại, cô bé đau lòng quá đỗi, xe mới nhích lên trước một đoạn mà đồng hồ đã nhảy từ 89 lên 96 rồi? Tăng thêm 7 tệ đó nha! Biết vậy cô bé đi bộ đoạn đường ngắn này là được rồi! Túc Bảo nhìn bao lì xì trong tay, mặt lộ vẻ khó xử: “Chú ơi, chú có thể lùi xe về phía sau một chút không ạ?” Tài xế ‘a’ một tiếng, anh ấy đi quá địa chỉ rồi à? Đâu có nhỉ? Đến ngay đúng địa chỉ mà! Hồi trong quân đội, anh ấy còn không đỗ xe chuẩn như này đâu đấy! Tài xế vội hỏi: “Chú lái xe quá địa chỉ à? Không được lùi xe chỗ này con ạ, nếu bị chụp hình lại sẽ bị phạt!” Đây không phải xe của anh ấy, xe của anh có bị phạt cũng chẳng sao, nhưng không thể để người tài xế cho mượn xe phải chịu phạt. Túc Bảo lắc đầu: “Không ạ, do con không có nhiều tiền để trả, hồi nãy 89 tệ là vừa đúng số tiền con có!” Tài xế: “….” “Cô bé đáng yêu, lùi xe về sau cũng phải trả thêm phí xe đó!” Túc Bảo lơ mơ: “Ồ!” Sao lùi xe lại còn phải trả thêm tiền? Cái đồng hồ này không coi trọng đạo đức nghề nghiệp gì hết!!! Tài xế nhìn cô bé con đáng yêu trước mặt, mới tí tuổi đầu mà đã biết mặc cả rồi đấy. “Thôi, chú lấy con 85 tệ là được rồi.” Tài xế mềm lòng nói. Hai mắt Túc Bảo lấp lánh: “Cảm ơn chú ạ!” Dứt lời, cô bé lấy ra tờ 100 tệ màu đỏ từ bao lì xì. Khóe miệng tài xế khẽ giật, anh ấy nói: “Đây chẳng phải có tiền sao?” Túc Bảo hơi ngại, nói nhỏ: “Ba con nói, tiết kiệm được đồng nào hay đồng đó!” Mặt tài xế nhuốm vẻ hồ nghi, thủ trưởng Mộc của họ….từng nói lời như này thật ư? ** Mộc Quy Phàm nhìn hình ảnh trên màn hình máy tính, khóe miệng khẽ giật, không hề, anh không hề nói vậy nha! Tài xế giúp Túc Bảo lấy vali xuống rồi nhấc lồng vẹt ra, vừa liếc mắt anh ấy đã thấy Tô Tử Tích vẫn đang cố gắng kết nối với trò chơi trên di động. Tài xế nhét vali vào tay Tô Tử Tích rồi treo tất cả túi xách và lồng chim lên tay cầm của chiếc vali. Tô Tử Tích vừa ngẩng đầu đã phát hiện ra tay mình có thêm bao nhiêu đồ đạc. “.…” Sau giây phút muộn màng, Tô Tử Tích mới sực nhớ ra, từ nãy đến giờ Túc Bảo luôn là người xách đồ. Túc Bảo duỗi tay qua, nói: “Anh, để em cầm cho, em khỏe lắm!” Túc Bảo chẳng hề thấy việc xách đồ có vấn đề gì. Tô Tử Tích hất tay Túc Bảo ra, nghiêm túc nói: “Được rồi, để em xách đồ rồi đến lúc mệt quá lại khóc lóc mách tội anh với ông bà hả?” Tô Tử Tích nói rồi kéo hành lý về phía cổng khách sạn. Túc Bảo vui vẻ đi theo sau, ríu rít nói: “Đây là Đào Hoa Túc rồi! Hai ngày tới chúng ta sẽ ở lại đây!” Tô Tử Tích: “Ừm.” Đào Hoa Túc….. Sao nghe quen quen nhỉ. Túc Bảo nói tiếp: "Trước khi đến đây, em đã nhờ ba em đặt trước phòng 34008 ở khách sạn xxx, có hai phòng ngủ và một phòng khách! Ngay cạnh phòng của chị gái nhảy lầu." Bước chân của Tô Tử Tích khựng lại. “Mẹ kiếp!” Túc Bảo mù mờ hỏi: “Không thì anh nghĩ chúng ta tới đây làm gì?” Vốn dĩ tới đây là để bắt nữ quỷ mà! Anh Tử Tích chỉ nhìn ảnh khi tử vong của chị gái kia mà đã bị quỷ hồn chị ấy bám vào người. Cô bé đương nhiên phải bắt chị gái kia rồi. Túc Bảo thấy sắc mặt Tô Tử Tích trắng bệch, hỏi: “Anh ơi, anh sợ à?” Tô Tử Tích: “Nói bậy….” Túc Bảo: “Thế đi thôi~” Cậu ngẩng đầu, chỉ thấy hai tòa nhà cao đối diện nhau, trên tầng cao nhất có ba ký tự lớn. Đào Hoa Túc. Túc Bảo kiễng chân lên để đăng ký thông tin tại quầy lễ tân. Xong xuôi, cô bé kéo Tô Tử Tích vào thang máy: “Đi thôi.” Thang máy đi thẳng lên tầng 34. Tòa nhà này thực sự rất cao, phòng ốc dày đặc, hành lang dài gần như không có điểm kết thúc. Tô Tử Tích chỉ nhìn lướt qua, chẳng rõ tại sao, cả người cậu đổ mồ hôi lạnh. Túc Bảo nhìn tới nhìn lui, phân tích nói: “Hành lang quá hẹp lại quá dài, dễ dàng trở thành nơi để nuôi dưỡng quỷ hồn!” Tô Tử Tích: “….” Giải thích hay lắm, nhưng lần sau đừng giải thích nữa. Nơi này không phải khách sạn hạng sang, hơn nữa tầng này giống nơi ở công cộng hỗn loạn, có cả hình thức thuê ngắn hạn và dài hạn, vì vậy hành lang không được trải thảm. Khi chiếc vali được kéo qua, cả hành lang đều vang vọng tiếng lạch cạch. Hai bên hành lang, thỉnh thoảng có một gian phòng mở cửa, người thuê ngồi ở cửa hóng gió mát, vừa nhìn thấy hai đứa bé đi qua đã ngẩn người. Tô Tử Tích cảm thấy hành lang mà cậu đang đi quá dài, cuối cùng cũng đến 34008. Túc Bảo quẹt thẻ phòng mở cửa. Khi cửa bị đẩy ra, một cơn gió mát thổi qua, cánh cửa phòng bên cạnh bỗng đóng sầm lại, da đầu Tô Tử Tích như tê dại. Tiểu Ngũ bên cạnh còn hét to một cách bất ngờ: “Ai ui, mát quá nha~” Trái tim của Tô Tử Tích như vọt lên cổ họng. “Mau vào đi!” Cậu muốn vào phòng ngay lập tức, chẳng ngờ gió quá lớn, cửa bị đẩy rầm một tiếng. Túc Bảo vào trong phòng rồi, còn cậu vẫn ở ngoài cửa. Gió lượn vòng trong hành lang, tiếng gió ù ù, cánh cửa phòng kế bên cũng đóng chặt, nhưng Tô Tử Tích luôn cảm thấy chỉ một giây sau cánh cửa đó sẽ bật mở. Mẹ kiếp! Như này còn kinh dị hơn vào phòng! “Túc Bảo! Mở cửa!” Tô Tử Tích vội đập cửa. Người thuê nhà đang hóng gió ở cửa nhà ban nãy thò đầu ra nhìn, kết hợp với tiếng gió rít gào, Tô Tử Tích chỉ thấy kinh hãi. Đúng lúc này, cửa lạch cạch một tiếng, Tô Tử Tích vui mừng khôn xiết, vội đẩy cửa toan bước vào phòng. Nhưng… Khi vặn nắm cửa cậu mới phát hiện ra cửa chưa mở! Có nghĩa là… Tiếng mở cửa không phải từ phòng của bọn họ, mà là từ phòng bên cạnh...