Tô Tử Tích đang định vào phòng tắm cất khăn mặt, nghe thấy Túc Bảo nói vậy thì lập tức dừng lại, xoay người đi trở về. Túc Bảo khó hiểu hỏi: “Anh trai, không phải anh định cất khăn mặt à?” Tô Tử Tích không đổi sắc mặt: “Anh nghĩ mình vẫn nên trải ga giường trước!” Túc Bảo: “Ồ...” Bé nhìn dì nữ quỷ mặc áo ngủ, vắt một cái khăn lau trên vai chậm rãi đi vào trong phòng, ngồi xuống mép giường. “Hơ, lại có khách mới tới thuê phòng à? Sao lại là hai nhóc con vậy.” Dì quỷ nói chuyện phiếm. Túc Bảo nhìn về phía giường, ngoan ngoãn đáp lại: “Quấy rầy mọi người rồi ạ! Bọn con chỉ ở lại hai ngày thôi, sẽ rời đi sớm ạ!” Tô Tử Tích đang bước đến cạnh giường lại đột nhiên dừng lại, xoay người đi về phía phòng tắm cất khăn mặt trước! Tiểu Ngũ nghiêng đầu, dáng vẻ vô cùng khó hiểu: “Quác quác, sao anh lại về vậy?” Tô Tử Tích mặc kệ nó. Tiểu Ngũ: “Tui biết rồi, anh sợ quỷ.” Tô Tử Tích cười lạnh: “Trên đời này không có quỷ.” Tuy rằng cậu bé đã bị cơn ác mộng doạ sợ. Tuy rằng cậu bé và Túc Bảo đã tới nơi này — Nhưng mà, cậu bé chỉ giữ thái độ “thà rằng tin vào một cái hữu hình hơn là một cái vô hình”, về bản chất cậu bé vẫn tin rằng trên đời không có... Vừa nghĩ đến đây, một ông chú bước ra từ trong phòng tắm. Tô Tử Tích!!! A a a... Cậu bé đang nằm mơ hả? Ảo giác đúng không??? Nếu người nhìn thấy ông chú vào giờ phút này là Tô Tử Du, cậu ấy chắc chắn sẽ nhảy cao ba thước rồi lao tới sau lưng Túc Bảo. Nhưng Tô Tử Tích vẫn đứng im tại chỗ, giống như đã hoá đá, sắc mặt dại ra. Ngoại trừ ông chú này, cậu bé còn thấy được một bà dì đang ngồi ở cạnh giường. Rõ ràng ban nãy trong phòng không có ai cả, hai người bọn họ từ đâu tới vậy??? Nếu là quỷ, thế tại sao cậu bé lại nhìn thấy được bọn họ? Cung phản xạ của Tô Tử Tích hoàn toàn chưa kịp phản ứng lại... Ông chú kia liếc nhìn cậu bé một cái, bất mãn oán giận: “Lại có khách mới tới thuê phòng à? Đúng là hết nói, ngày nào cũng có người đến người đi, ồn chết đi được, đã không trả tiền rồi còn làm đông làm tây nữa!” Túc Bảo vội vàng chạy đến cạnh va li, lấy trang bị mà cậu cả đã chuẩn bị cho bé ra, cực kỳ hào phóng lấy ra một xấp tiền giấy. “Xin lỗi ạ, đã quấy rầy rồi! Bọn con sẽ cho hai người tiền!” Bé cầm tiền, dùng chu sa vẽ một vòng tròn ở trên mặt đất, để lại một khoảng trống ở phía tây bắc của vòng tròn. Sau đó bé đốt tiền giấy, miệng lẩm bẩm. Thấy Túc Bảo đốt tiền giấy, cuối cùng Tô Tử Tích cũng có phản ứng. Cậu bé lập tức rùng mình, lông tơ khắp người dựng đứng hết cả lên. “Em, em đang làm gì thế!” Trong lòng cậu bé run sợ. Túc Bảo nói: “Đốt tiền giấy cho chú với dì, mượn phòng của bọn họ để ở vài hôm.” Sống lưng Tô Tử Tích cứng đờ, tay chân khua đều bước tới, ngồi ở bên cạnh Túc Bảo giống như robot. Thấy hai con quỷ đang nhìn chằm chằm mình, Tô Tử Tích vội vàng cúi đầu nhìn về phía Túc Bảo. “Tại, tại sao lại phải vẽ vòng tròn?” Cậu bé cố tìm chủ đề để nói chuyện. Túc Bảo giải thích: “Phải vẽ vòng tròn thì bọn họ mới có thể lấy được tiền á, không thì tiền sẽ bay đi mất theo chiều gió!” Tô Tử Tích: “...” “Anh trai anh phải nhớ nha, trước khi đốt tiền giấy cho người khác thì nhất định phải vẽ vòng tròn, nếu đối phương không có mặt ở đó vậy thì phải viết tên và ngày tháng năm sinh của đối phương lên... Không thì đối phương không nhận được đâu.” Tô Tử Tích: “... Vậy những người đốt tiền ở ngã tư đường vào ngày mười bốn tháng bảy thì sao? Bọn họ đâu có vẽ vòng tròn.” Cậu bé đã từng nhìn thấy, nhưng mà người ta không vẽ cái gì cả. Túc Bảo nói: “Vậy nên phần lớn tiền giấy mà bọn họ đốt đều không đến được tay của người thân nhà họ, nhưng mà khi bọn họ đốt tiền giấy thì xung quanh sẽ có rất nhiều cô hồn dã quỷ, tiền có thể rơi vào tay đám cô hồn dã quỷ đó.” “Anh đã học được chưa?” Cuối cùng Túc Bảo không yên tâm hỏi lại. Tô Tử Tích: “...” Khoan đã, cậu bé học cái này để làm gì chứ? Đợi khi ánh lửa đã đốt rụi một góc tiền giấy cuối cùng, Túc Bảo lấy kiếm gỗ đào ra gẩy tàn tro. “Được rồi, chú và dì, đây là tiền thuê nhà cho hai người đó!” Sắc mặt của dì quỷ trở nên vui vẻ, nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng có một khách thuê hiểu chuyện! Cô hồn dã quỷ giống như bọn họ thường không có người thân thờ cúng, sau khi chết cũng không có ai đốt tiền cho bọn họ. Vì vậy bọn họ chỉ có thể lang thang khắp các ngã tư đường vào ngày mười bốn tháng bảy để nhặt ít tiền gian nan sống qua ngày... Nhưng vào thời buổi này, rất hiểm có người đến ngã tư đường để đốt tiền giấy. Dì quỷ và chú quỷ bước vào vòng tròn thông qua khoảng trống ở phía tây bắc, vui vẻ nhặt tiền. “Ái chà, đúng là một cô bé hiểu chuyện mà! Đây đây đây, nơi này cho hai đứa ở, dì với chú sẽ qua nhà hàng xóm ở nhờ hai ngày!” Bà dì cười đến hai mắt cong cong. Tâm trạng của ông chú cũng tốt, vui tươi hớn hở hỏi: “Có gì cần giúp thì hai đứa cứ nói nhé!” Tô Tử Tích... Mở rộng tầm mắt. Cánh cửa đến thế giới mới đã mở ra... Cậu bé đực mặt ra. Túc Bảo suy nghĩ một chút, hỏi: “Hiện tại ai đang sống ở bên cạnh thế ạ?” Bà dì và ông chú đã nhận tiền đều rất phối hợp, nói: “Bên cạnh ấy à, ý con là âm hồn có từ ban đầu hay là khách tới thuê phòng?” Túc Bảo khó hiểu nói: “ m hồn có từ ban đầu?” Quả nhiên toà nhà này không dành cho người sống ở mà. Ông chú nói: “Ngày xưa khu này là bãi tha ma... Sau thì nơi này đã được quy hoạch lại mà đúng không?” Túc Bảo gật đầu. Bà dì nói: “Trước khi đào móng bọn họ đã mời một tên đạo sĩ tới, mấy trăm năm qua không biết ở bãi tha ma này đã chôn cất bao nhiêu người nữa, dần dà có tới hơn một nghìn linh hồn ở tại đây, rời khỏi đây thì nào có biết đi đâu.” “ m hồn thì không thể rời đi, đạo sĩ kia cũng không có năng lực thu phục toàn bộ bọn ta, nhưng lão ta lại muốn có tiền, cho nên lão ta đã đề xuất ý kiến cho ông chủ lớn của toà nhà này.” “Nói cái gì mà cân bằng âm dương, ý là sau khi xây nhà xong, chia cho cho đám âm quỷ vốn dĩ đang ở nơi này như bọn ta một gian phòng, cánh cửa mở ngược ra bên ngoài, hàng lang thông từ đầu đến cuối, thông âm khí, phòng cũng làm theo tiêu chuẩn âm phủ... Vậy nên phần lớn phòng ở nơi này đều rất nhỏ.” Túc Bảo nghe đến ngây người: “Vậy thì sẽ ảnh hưởng đến người sống! Hơn nữa nơi này có nhiều quỷ như vậy, ông chủ lớn cũng đồng ý à?” Dì quỷ nói: “Chỉ cần người sống không ở lại thường xuyên và lâu dài là được, toà nhà này người đến người đi, ở lại không lâu, không ảnh hưởng được. Đám cô hồn dã quỷ bọn ta cũng không thể 'tồn tại' mãi mãi, lâu dần sẽ tiêu tán thôi, ông chủ lớn cũng không ở nơi này, thì sao ông ta lại không đồng ý cho được.” “Trái lại có mấy người trẻ tuổi vừa mới tốt nghiệp ra trường, ghét bỏ hoàn cảnh sống ở làng quê, lại không trả nổi tiền thuê chung cư... Cho nên đã chọn đến sống ở đây mấy năm liền, ừm, cô gái sống ở bên cạnh là như vậy đó.” Khi Túc Bảo nghe thấy câu chuyện mà bé muốn nghe, hai cái tai nhỏ lập tức dựng lên, chống cằm nghiêm túc nghe kể chuyện. Dì quỷ thấy bé đáng yêu, không nhịn được chầm chậm kể: “Cô gái kia đã sống ở đây ba năm rồi, sống lâu tinh thần cũng có chút vấn đề.” Túc Bảo gật đầu: “Trước khi tới đây ba của con đã điều tra qua giúp con, Đào Hoa Túc có rất nhiều người nhảy lầu tự tử.” Nói cách khác, nữ quỷ bám lấy anh Tử Tích cũng không phải là người đầu tiên. Dì quỷ gật đầu: “Đúng vậy, sống ở đây lâu rồi, mạng mà không đủ cứng thì sẽ hay rơi vào trạng thái mê man, u uất, trầm cảm vân vân...” Người có kẻ xấu thì quỷ cũng có, rất nhiều con quỷ đã nhân cơ hội lấy mạng người khác. “Sau khi khách thuê chết, nếu gặp phải quỷ sai không thạo việc, lúc đến đón người chết lại đón trật hoặc đón sót, linh hồn người chết bị mắc kẹt ở đây, vậy sẽ trở thành người hầu cho âm hồn đã ở đây từ ban đầu.” Túc Bảo chợt hiểu ra: “Vậy bây giờ người đang sống ở bên cạnh là âm hồn có từ ban đầu và chị gái nhảy lầu bị mắc kẹt ạ?” Dì quỷ và ông chú kinh ngạc, sao bé lại biết được vậy? Dì quỷ nói: “Bình thường cô gái ở phòng bên không thích ra ngoài, sau khi đi làm trở về thì chỉ thích ở nhà chơi game thôi, nghe nói còn thường nối mic với một streamer chuyên bồi luyện game gì đó thì phải...” Tô Tử Tích: “...” Mẹ nó, bồi luyện game... Người này, không phải là chỉ cậu bé đó chứ!?