Khuôn mặt nữ quỷ gần như dán vào mặt Tô Tử Tích, hai mắt Tô Tử Tích mở to, cậu hoàn toàn bất động như tảng đá… Nữ quỷ trước mặt mặc một bộ quần áo tú cầu màu đỏ. Mặt nó hoàn toàn trùng khớp với mặt cô gái nhảy lầu mà Tô Tử Tích nhìn thấy trong group game! Kỳ lạ ở chỗ, Tống Nguyệt Thanh không đi đôi giày cao gót màu đỏ cỡ to, mà đeo một đôi dép lê màu hồng….. May sao Tống Nguyệt Thanh không trông thấy Tô Tử Tích, nó kinh hãi toan bò dậy, sau đó nó lập tức bị quỷ đeo giày đỏ giẫm lên. “Ta đói rồi, mau nấu cơm cho ta!” “Ta muốn tắm, lập tức xả nước vào bồn tắm cho ta!” Tống Nguyệt Thanh cuống quýt bò dậy, chuẩn bị vào nhà bếp, nào ngờ lại bị đánh: “Kêu ngươi đi xả nước mà?” Tống Nguyệt Thanh vừa toan vào phòng tắm, quỷ đeo giày đỏ lại đánh nó bật trở lại: “Kêu ngươi đi nấu cơm, không nghe thấy hả?” Tô Tử Tích hoàn hồn, không khỏi chau mày. Đây chẳng phải cố tình gây sự để bắt nạt quỷ hồn khác ư? Tống Nguyệt Thanh kêu thảm thiết, chợt trông thấy hai quả trứng đỏ bên bàn trà, vội bò đến lấy trứng rồi đưa cho quỷ hồn đang đánh đập nó, cuối cùng quỷ hồn kia mới dừng chửi mắng. “Túc Bảo….” Tô Tử Tích nghiêng đầu hỏi: “Sao chị ấy lại lấy được trứng gà?” Hỏi xong cậu mới chợt nhớ ra ban nãy Túc Bảo đã đặt hai quả trứng gà đỏ lên bàn trà. Túc Bảo nói: “Hồi nãy em đã chuẩn bị xong xuôi rồi….Anh ơi, anh ở đây đừng ra ngoài nhé.” Dứt lời, Túc Bảo bò ra ngoài. “Túc Bảo….!” Tô Tử Tích kinh hãi. Túc Bảo đã bò ra khỏi gầm giường, bên ngoài trở nên yên tĩnh. Quỷ hồn hung dữ kia ngồi trên sofa ăn trứng. Nữ quỷ đi dép lê màu hồng vừa khóc thút thít vừa nấu cái gì đó trong nồi, không có ngọn lửa, chỉ có tiếng xoong nồi leng keng, trông vô cùng kỳ quái. Không có Túc Bảo bên cạnh, Tô Tử Tích bắt đầu căng thẳng. Khi trước cậu luôn thấy em gái phiền phức, giờ Túc Bảo mới đi một chốc mà cậu đã hận không thể hóa thành món đồ trang sức đeo trên người cô bé. Tô Tử Tích vô thức muốn bò theo ra ngoài, nào ngờ không cẩn thận đè phải lá bùa màu vàng mà Túc Bảo đặt trước mặt hai người ban nãy, cậu vội giơ tay ra…. Kết quả, lá bùa bị cậu kéo rách!! D? д??! ! Tô Tử Tích lập tức hóa đá, không dám động đậy. Ngay lúc này, quỷ hồn đang ăn trứng bỗng dừng lại, đôi giày đỏ của nó lại bắt đầu di chuyển. Cuối cùng, dừng lại trước mặt Tô Tử Tích. Tô Tử Tích nhớ đến cảnh tượng trong phim kinh dị, nhanh chóng nín thở đến mức đỏ bừng mặt, còn lấy tay bịt chặt mũi. Quả nhiên, đôi giày đỏ đã rời đi. Trông thấy đôi giày đỏ đi xa, Tô Tử Tích hít sâu một hơi, bỗng bên tai cậu vang lên giọng nói vừa khàn đặc vừa chói tai: “Ha….tìm được rồi.” Sống lưng Tô Tử Tích cứng đờ…. Cậu quay đầu lại, chỉ thấy một chú khoảng 40-50 tuổi đang nằm bò bên cạnh, đôi mắt trũng sâu, da dẻ vàng vọt như chôn dưới đất rất lâu rồi mới vừa chui khỏi mồ đi lên mặt đất, tóc cạo một nửa, thắt bím dài và mặc quần áo thời nhà Thanh. Thấy Tô Tử Tích nhìn về phía mình, chú quỷ nặn ra một nụ cười quỷ dị, để lộ hai cái răng vàng. Tô Tử Tích: “…” ** Nói về Túc Bảo. Cô bé dán một lá bùa lên trán rồi dốc hết sức lực chạy quanh phòng. “Lưới Phược Linh.….Lưới Phược Linh….” [1]. [1]: Lưới trói buộc linh hồn Cô bé đi lại như con thoi khắp phòng nhằm dệt nên những sợi dây màu đỏ vô hình, niêm phong mọi ngóc ngách trong căn phòng này. Sư phụ đã nói, lần này một mình cô bé phải cố gắng đánh bại quỷ xảo quyệt. Giờ quỷ xảo quyệt đang trong căn phòng này, tuy nó ẩn náu rất kỹ, nhưng cô bé đã phát hiện ra rồi. Thứ nhất, dì quỷ ở căn phòng cô bé thuê ban đầu đã nói, vốn dĩ có một chú quỷ bình thường sống ở phòng này, đã là quỷ hồn bình thường, đương nhiên không đeo giày cao gót đỏ của phụ nữ, thế nhưng bây giờ đôi giày đỏ của chị gái nhảy lầu lại được đeo trên chân chú quỷ. Thứ hai, chị gái kia đã mặc váy cưới màu đỏ và thực hiện một nghi lễ nào đó rồi mới nhảy lầu chết, đáng lý ra chị ấy phải biến thành lệ quỷ, nhưng giờ chị ấy lại bị chú quỷ áp chế. Có thể áp chế lệ quỷ, hoặc là lệ quỷ hung dữ hơn, hoặc là ác quỷ. Nhưng dì quỷ đã nói rồi, quỷ hồn sống trong căn phòng này chỉ là oán quỷ bình thường. Oán quỷ bình thường sao có thể nô dịch nữ quỷ nhảy lầu? Giả sử quỷ xảo quyệt là X, chú quỷ sống ở phòng này từ trước là Y, nữ lệ quỷ nhảy lầu là Z. Kết luận, X trốn trong cơ thể Y, ngụy trang thành Y. Tóm lại gọi là XY. “Mình cũng biết tính toán đó nha!” Túc Bảo thầm mừng rỡ: “Mình đã học được bản lĩnh của anh Tử Du rồi!!” Giờ cô bé lợi hại lắm nha! Túc Bảo đang vui như mở cờ trong bụng thì nghe thấy tiếng kêu chói tai của Tô Tử Tích---- “Á á á! Có quỷ!” Vừa dứt lời, Túc Bảo đã trông thấy Tô Tử Tích đứng bật dậy, ầm một tiếng, giường bị cậu lật tung... Dù chất lượng giường trong phòng cho thuê chẳng ra làm sao, nhưng Tô Tử Tích có thể lật tung cái giường thì thật sự quá lợi hại. Túc Bảo kinh ngạc nhìn Tô Tử Tích vừa gào thét vừa chạy ù tới cạnh cô bé. Cô bé không khỏi nhìn lên đầu Tô Tử Tích “Anh ơi, đầu có bị u không?” Lúc này Tô Tử Tích mới cảm thấy đầu ong ong, lúc nãy cậu sợ quá nên giờ không nhớ đã làm cách nào để chạy từ gầm giường đến bên Túc Bảo. Hai anh em nhìn chiếc giường. Tấm ván giường có vài thanh gỗ thưa thớt đan lại, ván rất mỏng, hiện giờ đã gãy vài thanh gỗ, hiển nhiên do cái đầu của Tô Tử Tích gây ra. Tấm đệm bên trên cũng rất mỏng, có lẽ vì thế mà Tô Tử Tích mới dễ dàng lật tung. “Đau quá….” Tô Tử Tích sờ đầu, xựt một tiếng. Nghe thấy tiếng ồn, nữ quỷ đang đứng trong bếp đi ra, nam quỷ nằm bò dưới gầm giường cũng bay ra, nhìn Tô Tử Tích hau háu. Nó nói giọng khó nghe như tiếng mài đá: “Ngươi là ai?” Trên trán Túc Bảo vẫn dán lá bùa màu vàng nên hai con quỷ kia không nhìn thấy cô bé. Tô Tử Tích không khỏi nắm chặt cánh tay Túc Bảo, nói giọng run rẩy: “Mau, dán cho anh một lá bùa…” Túc Bảo kéo lá bùa trên trán cô bé xuống, toan dán lên trán Tô Tử Tích, nói: “Anh ơi, anh trốn qua một bên!” Trên cổ tay cô bé có sợi dây đỏ nên bé không sợ đánh lộn. Nhưng Tô Tử Tích thì không được, cậu không có gì bảo vệ, nếu chẳng may bị quỷ tóm lấy thì phiền phức lắm. Quỷ xảo quyệt dường như cũng ý thức được điều này, khi Túc Bảo chuẩn bị dán lá bùa lên trán Tô Tử Tích, nó lập tức nhào tới!!! Tô Tử Tích: “Mẹ kiếp!!” Sao lại là cậu! Chỉ thấy nam quỷ hét lớn một tiếng, móng tay nó đột nhiên dài ra rồi hướng về phía Tô Tử Tích, chuẩn bị nhéo cậu! Túc Bảo không chút nghĩ ngợi đã đứng chặn trước người Tô Tử Tích. Đáy mắt nam quỷ lộ ra sự hung dữ, chắc chắn tên phán quan kia đã theo dõi nhưng mất dấu nó, cho nên không biết nó trốn ở đây! Còn con nhóc này, nó chỉ ngoạm miệng ra là có thể nuốt chửng luôn! “Túc Bảo!…” Đồng tử Tô Tử Tích co lại. Một giây sau, cậu trôn thấy tia sáng đỏ lóe lên, nam quỷ bị đánh bay ra ngoài! Tô Tử Tích: “!!!!” Cô em gái phiền phức của cậu lợi hại vậy ư???