Tô Tử Tích cảm thấy Túc Bảo ôm cậu an ủi như này khiến cậu trông thật đáng thương, thế nên cậu đã đẩy cô bé ra. Tô Tử Du sực nhớ ra, hồi cậu còn rất bé, có một lần bà nội và thím hai cãi nhau rất to. Khoảng thời gian đó, Hân Hân vừa sinh ra thì cô Tô Cẩm Ngọc cũng bị mất tích, bà nội đau lòng ốm nặng rồi phải ngồi xe lăn. Tô Tử Du chỉ nhớ, Tô Tử Tích khóa trái cửa và không chịu ăn uống gì, bà nội bưng cơm lên lầu cho Tô Tử Tích thì thím hai trách bà nội chiều hư em ấy. Thím hai còn nói, con của thím ấy thì cứ để thím ấy dạy dỗ, một người mẹ chồng đạt tiêu chuẩn thì không nên nhúng tay vào chuyện gia đình của con dâu mình. Cũng chính thời điểm đó, bà nội dọn đến viện dưỡng lão ở và không về nhà nữa---- Tô Tử Du nhớ thời gian đầu, khi làm xong trị liệu hồi phục sức khỏe, bà nội vẫn thi thoảng về thăm nhà, sau đó bà nội bị liệt không thể rời giường được nữa. “Hình như anh đã đến gõ cửa phòng em, nhưng em không chịu mở, còn đuổi anh cút đi.” Tô Tử Du chau mày nói. Cậu thực sự không biết khoảng thời gian đó Tô Tử Tích ngã từ lầu hai xuống và bị thương, thím hai còn nói Tô Tử Tích chỉ bị cảm nhưng ra vẻ yếu ớt, làm mình làm mẩy để tranh sủng với Hân Hân. Thím hai không cho người nhà họ Tô được nhúng tay vào chuyện gia đình thím ấy, còn nói ‘Để con gái được lớn lên như một cái cây mọc ở vùng đất phù sa ven sông màu mỡ còn con trai lại như một cây cổ thụ bén rễ đâm sâu vào sỏi đá vươn cành trên núi cao, nuôi con trai thì lòng dạ người mẹ phải sắt đá một chút, nếu không thì con hư tại mẹ….’ Tô Tử Tích trợn trắng mắt, mất kiên nhẫn nói: “Sao em phải mở cửa? Nếu thật lòng quan tâm em thì mọi người đã cạy cửa vào rồi, thực ra mọi người nào có quan tâm gì đâu!” Tô Tử Du há hốc miệng. Ngày ấy, cậu năm nói Tô Tử Tích có mẹ, nói sao thì thím hai cũng sinh ra em ấy, nào có người mẹ không quan tâm con. Tô Tử Du cảm thấy cậu năm nói có lý, dù sao khi ấy cậu cũng xiết bao mong muốn được có mẹ, cảm thấy có mẹ là chuyện vô cùng tốt đẹp, ai ngờ… Tô Tử Du hừ một tiếng, nói: “Ít nhất em còn có mẹ, anh với Túc Bảo đều không có.” Tô Tử Tích: “Em thà không có mẹ còn hơn.” Tô Tử Du: “…” Không nói nên lời! Túc Bảo vừa bôi thuốc đỏ cho Tô Tử Tích vừa an ủi: “Được rồi được rồi! Không cho các anh nói chuyện nữa!” “Nếu anh Tử Tích không muốn tha thứ thì đừng tha thứ! Đợi đến khi anh thấy tha thứ được rồi thì tha thứ nha!” Giọng nói non nớt đáng yêu của Túc Bảo mang theo hơi ấm xoa dịu lòng Tô Tử Tích, cô bé càm ràm như bà cụ Tô: “Nỗi buồn trong quá khứ đã từng như một con quái vật khổng lồ, bây giờ quái vật bị đánh bại rồi, mỗi ngày sau này đều là một ngày tươi đẹp thôi!” Túc Bảo tiếp tục công cuộc an ủi Tô Tử Tích: “Ba em nói dù ánh mặt trời ít ỏi cũng phải học cách thu nhặt nó!” Túc Bảo vô cùng lạc quan. Tô Tử Tích nhất thời nghẹn họng, chỉ biết khịt mũi…. Cậu lơ đễnh liếc nhìn vào gương, kết quả phải trợn mắt há hốc miệng. “Em bôi thuốc cho anh như này đó hả?” Tô Tử Tích thấy hình ảnh của cậu trong gương, cả mặt được nhuốm màu đỏ, đầu tóc như ổ gà vì ban nãy đánh nhau với Tô Tử Du. Vừa liếc một cái còn tưởng quỷ hồn nào cơ! Tô Tử Du chửi thề một tiếng rồi nhảy cẫng khỏi sofa theo phản xả: “Anh đã nói em bị quỷ nhập thân mà!” Tô Tử Tích: “…” Hai cậu nhóc lại ầm ĩ một hồi, tuy miệng chửi mắng đối phương là đồ ngốc nhưng dường như tình cảm anh em lại thân thiết hơn trước. Trước khi đi ngủ, Túc Bảo nằm nhoài trên giường, duỗi tay chọt cụ rùa đang bò dưới gầm giường. “Cụ rùa, tại sao người lớn không cần làm bài kiểm tra trước khi làm ba mẹ nhỉ?” “Chị Hân Hân, anh Tử Du, anh Tử Chiến đều phải làm bài kiểm tra, vậy sao ba mẹ của anh chị ấy lại không cần nhỉ?” Rõ ràng, mợ hai và ba nuôi Lâm Phong của cô bé là những người ba mẹ không đủ điểm trong kỳ sát hạch làm ba mẹ. Lẽ ra những người thi trượt như họ không được sinh con mới đúng. Nhưng sao không có quy định đấy? Cụ rùa bò dưới đất, duỗi đầu và tay chân ra khỏi mai. Buổi tối, Tiểu Ngũ không đập vào đầu cụ rùa nên cụ rất thoải mái. Có điều, cụ rùa không biết nói nên không thể trả lời câu hỏi của Túc Bảo, dù biết nói cụ rùa cũng chỉ có thể trả lời ‘không biết’ mà thôi…. Sau tết Đoan Ngọ, mấy người Tô Dĩnh Nhạc lại quay về nơi làm việc. Sau khi gửi mấy đứa nhỏ lên xe đưa đón của trường, bà cụ Tô lại rảnh rỗi. Bà cụ chăm chỉ luyện tập hai chân hơn, hận không thể lập tức đứng dậy. Nhưng kỳ lạ ở chỗ, mấy ngày nay bà càng chăm chỉ tập thể dục thì đôi chân càng không có lực. Bây giờ, bà cụ mới vừa đứng dậy đã ngã phịch xuống đất, đầu đập vào phiến đá ở ngoài vườn. “Lão phu nhân….!” Nhà họ Tô lập tức hỗn loạn. Sau khi tan học, Túc Bảo mới biết tin bà cụ Tô bị ngã phải nhập viện. Cô bé vội theo Mộc Quy Phàm đến viện, lo lắng hỏi: “Sao bà ngoại bị thương phải nhập viện mà không báo cho con luôn?” Mộc Quy Phàm phóng xe như bay nhưng rất vững vàng, nói: “Con đang trong giờ học!” Một cô bé con thì làm được gì lúc cấp bách này? Túc Bảo lại hỏi: “Sao bà ngoại lại ngã ạ?” Mộc Quy Phàm đáp: “Bà ngoại con đang tập luyện thì bỗng dưng ngã.” Túc Bảo ngẩn người, hỏi vội: “Bà ngoại vẫn luôn tập luyện ạ?” Mộc Quy Phàm ừ một tiếng, chợt thấy Túc Bảo ngồi ở ghế sau tức giận. Anh khó hiểu hỏi: “Sao thế con?” Túc Bảo phồng má, môi mím thành một đường thẳng. “Lúc con và anh Tử Tích lên máy bay đã dặn bà ngoại không được tập quá vất vả, mọi người chẳng ai nghe lời con hết!” Lúc này Mộc Quy Phàm mới nhớ tới chuyện này. Đúng là cô bé con đã dặn như vậy, nhưng lúc ấy mọi người đều dành sự quan tâm vào chuyện hai đứa nhỏ bắt đầu trải nghiệm cuộc sống tự lập, hơn nữa các chuyên gia cũng khuyên bà cụ Tô nên tranh thủ luyện tập, kích thích các cơ và dây thần kinh gì gì đó…. Bà cụ Tô cũng đắm chìm trong sự phấn khích khi có thể đứng dậy, vì vậy mọi người đều quên béng lời dặn của Túc Bảo. Mộc Quy Phàm nói: “Chắc không phải do tập luyện đâu con nhỉ? Các chuyên gia trong viện dưỡng lão nói nếu bà ngoại con có thể đứng lên thì nên tập đi bộ nhiều hơn. ” Túc Bảo càng nghe càng tức giận hơn: “Con mới là chuyên gia!” Mộc Quy Phàm: “…” Anh chỉ nghĩ Túc Bảo nói nhảm vì quá nóng ruột. Dạo trước, đúng là Túc Bảo thường xoa bóp chân cho bà cụ Tô, nhưng bà cụ đã phải ngồi xe lăn 5 năm rồi, rõ ràng chỉ áp dụng phương pháp xoa bóp không đủ để bình phục. “Lát nữa vào viện phải giữ im lặng nha con!” Mộc Quy Phàm chỉ dặn dò Túc Bảo một câu. Trong viện. Bà cụ Tô nằm trên giường, đầu quấn băng trắng, bà cụ mới làm phẫu thuật xong. Bà đập đầu vào gạch đá ngoài vườn, bị xuất huyết não. Sau ca phẫu thuật, bà cụ mãi chưa tỉnh lại. Túc Bảo nắm tay bà cụ Tô, gọi: “Ngoại ơi….” Một số bác sĩ bước vào, trong số đó có một bác sĩ không mặc áo blouse trắng, nhưng đang thảo luận về tình trạng bệnh với những người còn lại. Thấy Túc Bảo, ông ta chau mày nói: “Mời người nhà ra ngoài, chẳng phải đã nói không được quấy rầy bệnh nhân sao? Hiện tại bệnh nhân cần nghỉ ngơi." Túc Bảo nhìn chằm chằm ông bác sĩ có bộ râu hoa râm trước mặt. Ông ta đang nói với các bác sĩ: “Bà cụ Tô vẫn luôn tiến hành phục hồi chức năng trong viện dưỡng lão của chúng ta. Mấy ngày trước bà cụ bỗng đứng dậy được, điều này cho thấy việc phục hồi chức năng của chúng ta có hiệu quả." “Tôi yêu cầu bà cụ phải chăm chỉ tập luyện để hồi phục, có lẽ bà ấy quá nóng ruột nên mới ngã.”” Các bác sĩ khác đều gật đầu: “Chụp CT sọ não cho thấy bà cụ Tô bị xuất huyết não.” Bác sĩ có chòm râu màu hoa râm nói: “Đúng, là vấn đề cũ, nhưng hiện tại bà cụ đã qua cơn nguy kịch, tôi hiểu rõ tình trạng của bà ấy, hiện tại bà ấy cần nghỉ ngơi, không được gọi dậy.” Túc Bảo "?"