Bà cụ Tô nói thẳng: “Chú Nhiếp, ‘mời’ cô ta ra ngoài!” Nhìn thôi cũng phiền muốn chết. Chú Nhiếp không nể nang nói: “Mời cô Bối!” Bối Thần Vũ lại như không nghe thấy lời đuổi khách, liên tục dập đầu: “Xin lỗi, xin lỗi….” “Con biết con không xứng bước chân vào nhà bác….Nhưng con thật sự muốn cảm ơn bác và mọi người, nếu anh Nhất Trần không cho con tiền điều trị thì con chẳng thể sống tới hôm nay! Xin lão phu nhân cho con một cơ hội báo đáp, nếu không thì lòng con vô cùng áy náy!” Hai đầu chân mày của Túc Bảo nhíu chặt, rõ ràng dì này tới cảm ơn nhưng sao lại khiến người khác cảm thấy không thoải mái nhỉ? “Dì ơi, vậy dì trả lại tiền đi ạ!” Túc Bảo ngẫm nghĩ rồi nói: “Dì luôn nói không biết báo đáp thế nào, còn nói không báo đáp thì trong lòng sẽ áy náy và bất an, vậy dì trả lại tiền đi! Trả xong tiền thì chẳng còn gì phải nghĩ ngợi nữa!” Cô bé con nghiêm túc trình bày cách giải quyết vấn đề mà bé đã cân nhắc. Hơn nữa, bé chợt nghĩ ra----Bao nhiêu là tiền như vậy!!! Mấy trăm vạn tệ đó nha!! Nhiều hơn bao lì xì của bé rất nhiều… Trả lại tiền, nhất định phải trả lại tiền! Người nhà họ Tô đều sửng sốt, sao họ….không nghĩ ra cách giải quyết theo hướng này nhỉ?? Mọi người đều trầm mặc, bà cụ Tô nháy mắt ra hiệu chú Nhiếp để Túc Bảo nói hết. Bối Thần Vũ tròn mắt ngỡ ngàng. Cô ta tới để cảm ơn nhà họ Tô, không phải để trả tiền nha! Còn nữa, cô ta biết đi đâu để kiếm được nhiều tiền như vậy? “Dì…” Bối Thần Vũ siết chặt góc áo, nói: “Dì không có tiền…..Nhà dì bán sạch nhà cửa và xe để chữa bệnh cho dì rồi….” Túc Bảo kinh ngạc: “Ồ, thế dì tới nhà con để tìm việc à?” Nghe vậy, Bối Thần Vũ vội đáp: “Nếu nhà họ Tô không chê thì…thì dì nguyện làm trâu làm ngựa cho nhà họ Tô…” Cô ta lại bày ra bộ dạng hèn mọn của mình. Bối Thần Vũ thầm nghĩ: Hình như nhà họ Tô cực kỳ cưng chiều cô bé Túc Bảo này. Trẻ con rất dễ dỗ ngọt, chưa biết chừng cô ta khóc lóc cầu xin một lát thì cô bé này sẽ nhận cô ta vào nhà…. Nghe Bối Thần Vũ đòi làm trâu làm ngựa đền ơn mấy lần, Túc Bảo càng cau chặt mày. “Dì ơi, dì tìm việc thì cứ tìm việc, sao phải làm trâu làm ngựa? Nhà con không thiếu trâu ngựa nha!” Bối Thần Vũ: “…” Cô ta thầm hít sâu một hơi, sau đó nói: “Dì không có trình độ học vấn cao, cũng không được lên đại học, dì, dì thực sự chỉ xứng làm trâu làm ngựa….” Gương mặt nhỏ của Túc Bảo nhuốm vẻ nghiêm túc, bé nói: “Dì đến làm trâu ngựa nhà con, thế nhà con có phải trả lương cho dì không? Nhưng nếu như vậy thì chẳng phải dì dùng tiền của nhà con để trả ơn cho nhà con ư?” Tính toán như thế thì hình như nhà cô bé chịu thiệt rồi!! Nhà họ Tô đâu có việc gì để trâu ngựa làm, thành ra trâu ngựa chỉ biết ăn không biết làm à?? Thiệt muốn chết!! Bối Thần Vũ: “…” Cô ta sắp hộc máu rồi! Con nhóc khỉ gió này, năng lực hiểu vấn đề gì không biết!! Theo lẽ thường, chẳng phải nên nói: “Dì ơi dì thật đáng thương, dì ở lại đi, nhà con sẽ không đối xử tệ với dì đâu..." Bối Thần Vũ vội nói: “Không cần, không cần, cho dì miếng cơm là được rồi…..” Hai đầu chân mày Túc Bảo nhíu lại thành hình chữ xuyên, bé nói: “Vậy ý dì là muốn nhà con nuôi dì cả đời à?” Bối Thần Vũ: “…” Túc Bảo lắc đầu: “Dì ơi dì không trả lại tiền đã đành, còn muốn nhà con nuôi dì cả đời, dì đến đây không phải để báo ơn đúng không? Dì như này gọi là…” Tiểu Ngũ đứng bên cạnh bồi thêm một câu: “Cảm ơn mọi người! Ngày sau tôi sẽ báo thù mọi người!” Túc Bảo: “À đúng, dì ơi dì tới để báo thù nhà con đúng không?” Bối Thần Vũ: “….” Cô ta như chết lặng, sao nói thế nào lại đến mức báo thù thế này? “Dì không có ý đó…” Túc Bảo hồ nghi: “Thế dì có ý gì?” Bối Thần Vũ nhất thời nghẹn họng, chỉ đành nhìn về phía Tô Nhất Trần: “Anh Nhất Trần….” Tô Nhất Trần chỉ trưng ra bản mặt tê tiệt cảm xúc, nói: “Chú Nhiếp, đuổi cô ta ra ngoài! Còn nữa, năm đó cô ta vay 500 vạn tệ, chú theo dõi sát sao và yêu cầu cô ta trả tiền nhé!” Chú Nhiếp: “Được!” Bối Thần Vũ hoảng sợ: “Anh Nhất Trần, em không, em…” Chú Nhiếp dứt khoát nắm cánh tay Bối Thần Vũ rồi lôi cô ta ra ngoài: “Cô thế nào chúng tôi không quan tâm, nhớ trả tiền!” Nước mắt Bối Thần Vũ rơi lã chã, cô ta nói với chú Nhiếp: “Nhưng, nhưng tôi mới vừa bình phục, tôi không thể làm công việc gì…Tôi không cách nào kiếm tiền để trả cho nhà họ Tô…” Chú Nhiếp: “Thế nên cô tìm đến tận cửa để nhà họ Tô nuôi cô và xem cô như đại tiểu thư hả?” Bối Thần Vũ cuống lên: “Tôi không có ý đó….” Chú Nhiếp cười lạnh, ban nãy vừa nói đến để làm trâu ngựa báo đáp, bây giờ lại nói mới khỏi bệnh không có sức làm việc. Cô gái này muốn có người nuôi cô ta, tốt nhất là hầu hạ cô ta như phu nhân của cậu cả đúng không? Trời còn chưa tối mà đã mơ giấc mơ đẹp rồi hả?? Chú Nhiếp lười phải đôi co với Bối Thần Vũ mà giao cô ta cho bảo vệ. Đám bảo vệ nào quan tâm cô ta là bệnh nhân mới khỏi bệnh, dứt khoát ném cô ta ra ngoài một cách chuyên nghiệp. Bối Thần Vũ ngã nhào ra đất, nước mắt nhạt nhòa. Số cô ta khổ quá. Ở độ tuổi đẹp nhất của người con gái thì mắc bệnh máu trắng, vì chữa bệnh cho cô ta mà nhà cô ta nghèo xác xơ. Mãi mới chữa khỏi bệnh trở về thì không làm được công việc gì, chỉ đành liên lụy tới ba mẹ. Nhìn ba mẹ vất vả mỗi ngày, cô ta thực sự rất buồn! Thế nên, cô ta mới đến nhà họ Tô…. Hơn nữa, vào thời điểm tăm tối nhất trong cuộc đời, chính Tô Nhất Trần đã cho cô ta một tấm séc, từ đó trở đi, cô ta thề sẽ trả ơn anh! Việc điều trị ở nước ngoài rất đau đớn, cô ta đã dựa vào niềm tin này để kiên trì... nhưng họ lại không cần cô ta. Càng nghĩ Bối Thần Vũ càng khóc dữ hơn, chỉ cảm thấy bản thân vô cùng đáng thương. Sau đó, cô ta vừa khóc vừa bỏ đi. Trong nhà họ Tô. Túc Bảo dặn dò: “Cậu cả, nhớ kêu dì kia trả tiền nha!” Cô bé không yên tâm nên bồi thêm một câu: “Ngoại ơi, Túc Bảo thấy dì kia không phải người tốt gì đâu, ham ăn biếng làm, quần áo chẳng thèm giặt, còn muốn chúng ta nuôi dì ấy và cho dì ấy tiền…Ngoại ơi, ngàn vạn lần không được thuê dì ấy về làm ở nhà chúng ta nha!” Bà cụ Tô buồn cười nói: “Yên tâm đi con, chúng ta sẽ không thuê cô ta!” Chỉ trách năm xưa họ bao bọc Ngọc Nhi quá nên cô mới dễ bị người khác lừa gạt…. Tô Cẩm Ngọc đứng bên cạnh lẩm bẩm: “Sao ngày đó mẹ lại mù mắt thế nhỉ….” Thấy Bối Thần Vũ khóc lóc, lại nghĩ tới hoàn cảnh tương tự của mình nên cô đã mềm lòng…. Nếu bây giờ cô không phải quỷ hồn mang đến may mắn như u Hoàng thì cô đã nhập thân lên Bối Thần Vũ để hù dọa cô ta một chút rồi. Giờ cô chỉ cảm thấy khó chịu trong người…. Chợt, Tô Cẩm Ngọc nhớ ra điều gì đó, nói: “Túc Bảo, có thể cho quỷ xui xẻo ra ngoài đi dạo với mẹ không?” Tô Cẩm Ngọc thầm nghĩ: Không phải do cô nhỏ mọn đâu, tuyệt đối không phải. Chỉ đơn thuần vì tò mò, cô muốn xem thử quỷ xui xẻo có lợi hại như nó vẫn khoe hay không? Ai đụng trúng nó cũng sẽ gặp xui xẻo ư? Cô không tin, nên cô muốn kiểm chứng khoa học chút thôi. Túc Bảo vô cùng tin tưởng mẹ của bé, nói: “Được ạ!” Tô Cẩm Ngọc: “He he.” Thấy trời vẫn còn sáng, Tô Cẩm Ngọc nóng lòng muốn trời nhanh tối đi. Chợt thấy Kỷ Trường bay tới, nghiêm mặt nói: “Túc Bảo, đi nào, bám theo Bối Thần Vũ.” Bối Thần Vũ này có chút vấn đề.