Túc Bảo vỗ vỗ Tô Tử Du, nói: "Đừng sợ, có em ở đây rồi." Tô Tử Tích đang giơ máy ảnh cũng đứng hình. Chỉ có Hân Hân vẫn luôn không trong trạng thái là ngơ ngác không hiểu có chuyện gì xảy ra: "?" Sao thế? Rốt cuộc ở đây có chuyện gì vậy? Không phải chỉ là một cánh cửa bị mở thôi sao? Tô Nhất Trần cau mày, cảm thấy không khí xung quanh trở nên lạnh hơn, thấp giọng nói: “Túc Bảo?” Túc Bảo nói: "Cậu cả cứ yên tâm, có sư phụ ở đây rồi, sẽ không có chuyện gì đâu." Tô Nhất Trần cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe tin có Kỷ Trường ở đây, nhưng đột nhiên Tô Tử Tích lại ném máy ảnh trong tay cho anh, lắp bắp nói: "Cậu, cậu cả, cậu cả cầm đi..." Tô Nhất Trần nhận lấy máy ảnh, muốn anh cầm thì anh cầm thôi, dù sao thì đúng là máy ảnh của Tô Tử Du không tầm thường, bởi Tô Tử Tích vẫn còn là trẻ con, anh cũng có thể hiểu được... Trong khi suy nghĩ, Tô Nhất Trần liếc nhìn hình ảnh, thấy trong máy ảnh chụp được cả đống người. Bên cạnh cánh cửa vừa bị gió thổi tung, già trẻ lớn bé của cả một gia đình lẳng lặng đứng đó... Khuôn mặt họ khô héo mà vô hồn, hai tay buông thõng bên hông, mắt nhìn thẳng về phía bên này. Những ngón tay của anh khẽ run lên... Thế là đội ngũ đổi thành Túc Bảo dẫn mọi người đi lên, Tô Tử Du nhìn thẳng tắp, biến mình thành mắt lác, dáng đi của Tô Tử Tích trở nên cứng đờ, tay chân lóng ngóng. Tô Nhất Trần cầm máy ảnh nhưng không dám nhìn vào màn hình, mắt cũng nhìn thẳng tắp. Chỉ có Hân Hân là than thở: "Túc Bảo, chúng ta phải leo bao lâu nữa thế? Chẳng vui chút nào, cũng chẳng có gì cả. Chị mệt sắp chết rồi, không leo nổi nữa đâu..." Túc Bảo ngắt lời cô nhóc, nói: "Tới rồi nè!" Họ lại đến cửa căn nhà số 602 trên tầng sáu lần nữa. Cánh cửa nhà số 602 không biết đã mở ra từ khi nào, tờ giấy màu vàng treo trên sợi dây đỏ rung lên xào xạc. Đột nhiên Tô Tử Du nghe thấy tiếng chuông quen thuộc, leng keng.. leng keng... Túc Bảo nói: "Vào thôi." Tô Tử Du sợ tái mặt: "Anh, anh, anh không cần đi vào đúng không?" Túc Bảo gật đầu: "Được chứ, vậy anh chờ bên ngoài nhé." Tô Tử Du liếc nhìn qua, thấy có mấy bóng người bay lơ lửng trên hành lang... Không biết tại sao, bọn họ đều nhìn thẳng vào cậu, còn có một bà già giọng khàn khàn đang cố gắng nói: "Cô... bé..." Da đầu Tô Tử Du tê rần, vội vàng nói: "Bỏ đi bỏ đi, anh cũng vào, em gái đi đâu anh theo đó..." Bên kia, Tô Tử Tích vẫn nín thinh không nói câu nào. Tô Tử Du không khỏi càng thêm ngưỡng mộ, thế mà lúc này anh họ lại bình tĩnh như vậy, bình thường mình đánh giá thấp anh ấy rồi. Chỉ có Hân Hân không hề hay biết gì, nói: “Bên trong tối quá, chị sợ có chuột.” Tô Tử Du nghĩ thầm trong lòng lúc này mà chuột còn là vấn đề hả? Theo lời bà cụ nói thì những thứ trong nhà này rất có thể là hồn ma của những kẻ ác nhân thất đức đó. Túc Bảo an ủi nói: "Chị cứ yên tâm, nơi này là đất chết, sẽ không có chuột đâu." Hân Hân: "Ồ...!" Đất chết nghĩa là gì? Đất còn chia ra sống chết nữa hả? Bước vào nhà, Tô Nhất Trần giơ điện thoại lên soi một vòng thì thấy bàn ghế bên trong đã đổ nát, có vẻ như trước kia ở đây đã từng xảy ra đánh nhau, chân bàn ghế đều gãy hết, mọi thứ rơi lung tung khắp mặt đất. Cuối phòng khách có một cái bàn vẫn đứng rất vững, không hề bị hư hại gì, mượn ánh đèn có thể nhìn thấy có bốn thứ gì đó đứng bên trên, phía trước mơ hồ có một bóng đen. Tô Tử Du vội vàng nhìn quanh bốn phía, kỳ lạ là trong phòng này không có ma quỷ gì cả, cậu vừa ném lưới bắt quỷ ra ở cách cửa không xa, thỉnh thoảng lại nghe leng keng một tiếng, nhưng bên trong lại không có cái gì. Có lẽ nào là lưới bắt quỷ của cậu không hoạt động không? Lúc chế tạo ra nó có vấn đề gì hả? Dù sao thì chỉ cần nơi này không có quỷ là được... Tô Tử Du thoáng thở phào nhẹ nhõm. Lúc này thình lình vang lên một tiếng soạt! Rèm cửa sổ bất ngờ bị kéo ra. Tô Tử Du sợ hãi nhảy dựng lên: "U hu hu, ba ơi!" Cậu nhào vào lòng Tô Nhất Trần, đập mạnh đầu vào đúng giữa háng Tô Nhất Trần... Tô Nhất Trần lập tức rên lên. Cái thằng quỷ sứ này! Tô Tử Tích đứng đơ ra ngay tại chỗ, Hân Hân cũng giật mình, mặt mũi tái nhợt nhìn bóng dáng nhỏ bé bên cửa sổ. Túc Bảo ngây thơ chớp mắt: "Là em nè!" Mọi người: “..." Đúng thật là, tự mình dọa mình, sợ chết khiếp đi được... Tấm rèm mục nát giũ ra rất nhiều bụi, mọi người đều phải che mũi bịt miệng. Xuyên qua ánh sáng lờ mờ bên ngoài, cuối cùng họ cũng nhìn rõ thứ đang đứng thẳng trên bàn là cái gì... Là bốn tấm bài vị! Dưới ánh trăng mờ tối, bốn tấm bài vị lặng lẽ dựng thẳng ở đó, phía trước còn bày một đĩa trái cây, những quả táo đỏ tươi khiến cho những tấm bài vị màu đen trông càng lạnh lẽo ghê rợn hơn. Tô Tử Du dựng tóc gáy, nhìn bốn tấm bài vị trên bàn, sợ đến mức suýt nữa thì tè ra quần. "Là... là ai làm thế? Ai lại biến thái đến mức đặt bốn tấm bài vị ở đây thế này?" Cậu tức giận nói. Sắc mặt Hân Hân dần thay đổi, bài vị... chỉ có người chết rồi mới có bài vị! Cuối cùng Hân đầu to cũng phản ứng lại. Cô nhóc run rẩy tiến lên mấy bước, nắm lấy cánh tay của Tô Tử Tích ở gần mình nhất. "Anh ơi, em sợ!" Hân Hân nức nở. Giọng Tô Tử Tích cũng run run: "Đừng... đừng kéo anh! Anh cũng sợ!" Kỷ Trường bay đến một bên, nói: "Túc Bảo, đi lấy bốn tấm bài vị kia xuống đi." “Dạ!” Túc Bảo chạy tới, kéo một chiếc ghế bị gãy chân qua. Bé lảo đảo đứng lên ghế, chiếc bàn này là một bàn thờ bằng gỗ mun siêu nặng, cũng rất cao, Túc Bảo không với tới. Tô Nhất Trần lập tức tiến lên, một tay ôm lấy Túc Bảo, tay kia lấy mấy tấm bài vị xuống. Đèn flash của điện thoại di động trong tay anh nhấp nháy, chiếu sáng trần nhà, chỉ thấy bốn khuôn mặt dán chặt lên trần nhà... Khi nhìn thấy mấy người họ, bốn khuôn mặt đều nở nụ cười quỷ dị, thoáng chốc lao về phía họ. Lần này không chỉ có Tô Tử Du mà Tô Tử Tích và Hân Hân cũng hét lên. Tô Tử Tích: "Đậu má, aaa! Cái đậu má nó!" Tô Tử Du: "Ba ơi! Em gái ơi!" Hân Hân: "Hu hu hu... Túc Bảo ơi, cứu chị! Hu hu..." Dường như Túc Bảo đã chuẩn bị sẵn, bé vung tay lên, một chiếc la bàn bát quái như trăng tròn bay ra, đồng thời lưới Phược Linh cũng nhanh chóng bắn ra. La bàn bát quái trấn áp hai khuôn mặt, lưới trói buộc linh hồn bắt được một kẻ vừa chạy sang bên trái trong số chúng. Còn có một kẻ rất gian xảo từ trượt trên mặt đất, chuẩn bị lao ra ngoài cửa. "Chạy đâu cho thoát!" Túc Bảo hét lớn, lao tới và giẫm lên cái mặt kia. "A!" Cái mặt kia hét lên một tiếng, thoáng chốc đã bị giẫm cho co lại thành một quả bóng. Túc Bảo hừ một tiếng, hai tay chống nạnh, từ trên cao nhìn xuống nó, nói: "Chạy đi! Có giỏi thì mày chạy tiếp đi!" Tô Tử Du, Tô Tử Tích, Hân Hân mắt chữ A mồm chữ O. Đây... đây là em gái của bọn họ ư? ?▽?