Ba đứa nhóc Tô Tử Du, Tô Tử Tích và Hân Hân nhìn Túc Bảo, mắt nhóc nào cũng sáng lấp lánh. Ngưỡng mộ quá! Chỉ thấy gương mặt kia bị Túc Bảo giẫm dưới chân, dù vùng vẫy thế nào cũng không thể thoát ra, phát ra một tiếng thét chói tai. Túc Bảo siết ngón tay, hét lên: “Này, ngọn lửa tinh thần!” Ngọn lửa tinh thần? Tô Tử Du ngây người trong giây lát, sau đó lập tức trông thấy một quả cầu lửa bay ra giữa kẽ tay Túc Bảo rồi đốt gương mặt dưới đất thành tro! Tô Tử Tích: “!!!” Tô Tử Du: “!!!” Quả nhiên là ngọn lửa tinh thần….. Hân Hân trợn mắt há hốc mồm. Cô bé từng thấy cảnh tượng như này rồi!! Cô bé nhớ buổi tối mẹ bé bị bà nội đuổi ra khỏi nhà, bé đã ngồi khóc một mình trong phòng. Bỗng, ngoài cửa sổ có một con quỷ bò vào, cô bé sợ hãi trốn vào chăn, nhưng quỷ hồn kia còn toan vén chăn của bé lên. Ngay lúc ấy, Túc Bảo đã đến. Miệng Túc Bảo không ngừng niệm chú gì đó, sau đó quăng ra một quả cầu lửa đuổi cho quỷ hồn kia chạy mất…. “Quỷ….là quỷ!” Một tia chớp lóe lên trong đầu Hân Hân, cuối cùng bé cũng ý thức được điều gì đang xảy ra lúc này!! Những gì bé thấy trước kia không phải ác mộng cũng không phải do bé mộng du, là thấy quỷ thật! Lần này bé cũng vừa trông thấy quỷ rồi! Hay lắm, đúng là cung phản xạ siêu dài, trông thấy quỷ từ chương 37 mà mãi đến chương 259 mới phản ứng ra!! Hân Hân á lên một tiếng rồi chạy về phía Tô Tử Tích, cưỡi lên cổ cậu. Tô Tử Tích: “???” Em gái cậu đã nhảy lên bằng cách nào thế?? “Em buông tay ra!” Tô Tử Tích loạng choạng, cổ cậu bị tay Hân Hân siết chặt đến mức cậu phải thè lưỡi ra. “Anh…sắp…bị em bóp chết rồi!” Tô Tử Du vừa ngoảnh đầu đã trông thấy Hân Hân cưỡi trên cổ Tô Tử Tích, còn Tô Tử Tích thì đang le lưỡi. Tô Tử Du chỉ cảm thấy cảnh tượng này càng kinh dị hơn, thế là cậu treo luôn trên người Tô Nhất Trần không chịu tụt xuống nữa. Hiện trường bắt quỷ vô cùng hỗn loạn. Túc Bảo vung ra mấy quả cầu lửa, thiêu rụi ba khuôn mặt còn lại thành tro bụi, ba khuôn mặt phát ra một tiếng gầm chói tai, tức giận và không cam lòng rồi hoàn toàn biến mất. "Xong rồi!" Túc Bảo phủi tay, sau đó thu hồi la bàn bát quái cùng lưới trói buộc linh hồn. Tô Nhất Trần đỡ Tô Tử Tích đang sắp ngã và xách Hân Hân ra khỏi người cậu bé. Tô Tử Tích ngồi phịch xuống đất. Hân Hân cũng mềm nhũn hai chân, ngồi luôn xuống đất. Tô Tử Tích thì vẫn treo trên người Tô Nhất Trần. Ba đứa trẻ chưa kịp hoàn hồn đang sững sờ nhìn Túc Bảo. Em gái của họ…..mạnh mẽ thật đấy! “Bọn nó….chết hết chưa em?” Tô Tử Du không yên tâm hỏi. Túc Bảo đáp: “Bọn nó chết từ lâu rồi!” “Những gương mặt kia là oan hồn của bọn nó tụ tập lại, nếu bài vị kia được thờ cúng thêm vài năm thì linh hồn của bọn nó sẽ hoàn chỉnh rồi!” Túc Bảo đặt những tấm bài vị ngay ngắn xuống đất rồi hỏi: “Anh ơi, những chữ này đọc như thế nào?” Tô Tử Du vẫn còn sợ hãi, nhưng em gái đang hỏi cậu. Cậu chỉ đành bấm bụng bước lên trước, liếc thật nhanh mấy tấm bài vị rồi lại nắm lấy thắt lưng của Tô Nhất Trần. “Hình như họ là Điền….còn có Cốc, Tùng gì đó….” Tô Nhất Trần liếc nhìn rồi đọc nhỏ vài cái tên. Túc Bảo dẩu môi: “Tên của mấy tên ác bá này thật kỳ lạ, giống đá với dã thú ấy, nghe thôi cũng thấy chẳng phải người tốt rồi.” Túc Bảo đi khắp các phòng khác cũng không tìm thấy gì, điều đó có nghĩa là trong nhà này chẳng có gì khác ngoài bốn tấm bài vị được thờ trong phòng khách. Cô bé nghi ngờ hỏi: “Sư phụ, tại sao lại thờ bài vị ở đây ạ?” Kỷ Trường nhắc nhở: “Sao người thường phải thờ bài vị?” Túc Bảo đáp: "Thờ người đã khuất để siêu độ họ?" Kỷ Trường gật đầu: “Trong nhà tù đã trấn áp 8 hướng. Có người muốn bốn tên ác nhân này sau khi chết không bao giờ được tái sinh - chúng ta cũng không thấy 4 quỷ hồn này trong ngục." “Có lẽ linh hồn của bốn con quỷ này đã tiêu tan rồi, hoặc có lẽ chỉ còn sót lại một chút âm khí trên trần gian.” “Nhưng nếu thờ bài vị ở nơi này thì chính là muốn siêu độ cho 4 quỷ hồn kia, chỉ dẫn cho chúng nó quay trở lại.” Linh hồn hoàn chỉnh thì lại được đi đầu thai. Túc Bảo hiểu rồi: “Tức là có người đang lén lút thờ cúng bốn tên ác nhân kia!” Kỷ Trường khẽ xoa đầu Túc Bảo: “Nói đúng rồi!” Bốn quỷ hồn này là kẻ thù của tất cả mọi người trong khu chung cư. Bọn nó làm đủ mọi việc xấu xa, đến người già và trẻ con mà bọn nó cũng thẳng tay giết chết, ấy nhưng lại có người thờ cúng bọn nó! Người này có ý đồ gì!! Túc Bảo hỏi: “Là ai thế ạ?” Kỷ Trường chỉ tay vào bài vị: “Trên này viết tên người thờ 4 bài vị---Bối Thần Vũ thờ cúng.” Túc Bảo mở to hai mắt: “Là dì đó thờ bài vị ạ?” Kỷ Trường gật đầu. Túc Bảo khó hiểu, tại sao lại làm như thế? Dì kia chẳng phải con cháu của 4 quỷ hồn này, không thân không thích…. Tô Cẩm Ngọc nghĩ tới xấp tiền trong ví Bối Thần Vũ, nói: “Có lẽ cô ta làm thế vì tiền!” Chuyện này chỉ có Bối Thần Vũ biết. Túc Bảo giơ tay bẻ gãy 4 tấm bài vị, phá hủy hoàn toàn sự thờ cúng mang ý đồ độc ác và nham hiểm này. Trong hành lang có rất nhiều ‘người’ già, nữ quỷ và quỷ trẻ con, tất cả đều im lặng. Nhìn thấy Túc Bảo thiêu rụi bốn gương mặt và phá hủy mấy tấm bài vị, có ‘người’ không khỏi rơi nước mắt. “Chết đi….chết đi!” Đáy mắt các quỷ hồn bùng lên sự căm hận. Túc Bảo vẫy tay chào họ: "Nào mọi người... lên đường bình an nha!" Đám ‘người’ lục tục rời đi, có lẽ thù lớn của họ đã được báo, hoặc có lẽ họ đã giải quyết được mối bận tâm và không còn oán hận và chấp niệm nữa. ** Tiếng hét của mấy đứa nhóc Tô Tử Tích đã thu hút người dân ở 6 tòa nhà tới phòng 602. Một số người đàn ông chiếu đèn pin vào phòng thì trông thấy mấy đứa trẻ. Mặt họ lập tức sa sầm, họ khiển trách: “Các cháu là con cái nhà ai thế? Làm xằng, khuya rồi còn chạy lung tung tới đây làm gì? Phụ huynh nhà các cháu đâu?” Tô Nhất Trần bước ra từ căn phòng, thản nhiên gánh tội giúp: “Tôi ở đây.” Thấy người lớn bước ra, mọi người giật thót, sau đó thì nghẹn họng. “Anh không phải người của khu chung cư này đúng không? Anh không biết căn phòng này là nơi như thế nào hả?” Tô Nhất Trần ngắt lời người đang hỏi, nói: “Tôi biết đây là nơi như thế nào. Tôi đến để tìm một thứ.” Anh đưa một tấm bài vị vỡ ra: “Có người lén lút thờ cúng mấy tên ác nhân kia ở đây.” Tô Nhất Trần kêu đám đàn ông mới tới tự xem tấm bài vị. Bọn họ nửa tin nửa ngờ vào phòng xem thử, lửa giận lập tức dâng lên trong mắt họ. Mấy quả táo trên bàn thờ vẫn còn tươi, có thể thấy táo mới được đặt ở đó hai ngày trước. Người kia hẳn là rất chu đáo trong việc thay đồ thờ. “Là đứa đáng chết nào thế?” Một ông chú tức giận đến mức đá văng chiếc ghế trước mặt. Một người khác giẫm lên tấm bài vị, chửi bới "Đứa nào mà ăn cây táo, rào cây sung thế nhỉ? Chẳng ngờ còn dám lén lút đặt bàn thờ ở đây!!" Nếu trên đời này thực sự có thiên đường và địa ngục. Chẳng phải những kẻ xấu kia đã được thờ cúng để lên thiên đường rồi ư?? Sự tức giận của mọi người bùng lên, có người đã chụp ảnh những tấm bài vị bị hỏng và đăng lên group chung cư. Tất cả mọi người đều đang tìm người có tên Bối Thần Vũ! Bỗng nhiên, một người trong nhóm nói: [Đợi chút, tôi biết cái tên này…..Đây là khách thuê trọ của tôi….] Trời đã về khuya nhưng người dân khu chung cư vẫn hùng hổ lao về phía tòa nhà số 3. Bối Thần Vũ kia! Cô chết chắc rồi!