Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

chương 264 đang ám chỉ cái gì đấy hả??

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Túc Bảo nhìn chằm chằm cụ rùa, nhìn hồi lâu. Tô Nhất Trần ngồi xổm xuống, hỏi: “Sao thế?” Túc Bảo chỉ vào rùa đen: “Bên trên có nói, có người muốn thi xây mộ với Túc Bảo.” Tô Nhất Trần: “...” Chủ đề này vẫn chưa dừng lại hả? Giây tiếp theo, lại thấy Túc Bảo cất cụ rùa đi, sung sướng chạy về. Chuyện gì sẽ xảy ra trong tương lai thì kiểu gì cũng sẽ xảy ra thôi, bé con vẫn rất lạc quan, trước thế nào thì giờ vẫn là thế đó. “Cậu cả mau lên, bà ngoại đang chờ cậu về uống trà chiều đó!” Tô Nhất Trần: “...” Ngày mười bốn tháng bảy đang tới gần, sau khi qua Thất Tịch, tháng bảy âm lịch luôn mang đến cho người ta một cảm giác khó tả. Túc Bảo làm túi ngải cứu tặng cho tất cả mọi người, Tô Nhất Trần là hình thoi, ba là hình vuông, bà ngoại là hình trái tim, đám Hân Hân thì lại là hình ngôi sao. Còn những người khác, Túc Bảo đã nhờ Tô Nhất Trần gửi qua cho mấy người Tô Việt Phi. “Còn cậu tư nữa hầy...” Túc Bảo cầm một cái túi thơm hình tròn, hai chân thoăn thoắt chạy đến phòng của bà cụ Tô: “Bà ngoại bà ngoại, chúng ta tới đoàn phim thăm cậu tư đi?” Mấy ngày trước cậu tư có báo là đã trở về, đoàn phim đang ở trong thành phố. Bà cụ Tô xem đồng hồ, hôm nay cũng không có việc gì, vì vậy gật đầu nói: “Được.” Nói chứ, bà ấy cũng chưa tới đoàn phim của con trai nhà mình để tham ban bao giờ! Bà cụ Tô đột nhiên thấy hưng phấn, nói: “Con chờ bà ngoại một chút, bà ngoại đi thay quần áo, chúng ta không thể để cậu tư của con bị mất mặt được!” Bà ấy là mẹ của Tô đại ảnh đế hẳn hoi. Phải trang điểm ăn bận như một nữ hoàng quý phái mới được. Túc Bảo lại chạy về phòng mình: “Ừm ừm, không thể để cậu tư bị mất mặt được!” Bé con chạy về phòng, kéo tủ quần áo ra, nhìn từng hàng váy công chúa. “Cái này, cái này, hay là cái này đây!” “Tiểu Ngũ mày nói xem, cái váy nào đẹp?” Tiểu Ngũ bay đến trước một cái váy nhỏ màu xanh lục, dùng mỏ ngậm ngậm: “Muốn cuộc sống không có khó khăn, trên đầu phải có chút xanh! Màu xanh lục, màu xanh lục!” Túc Bảo: “Được!” Bé cầm lấy cái váy nhỏ màu xanh lục kia. Sau khi mặc xong, lại lục lọi trong tủ trang điểm, tìm thấy một cặp kẹp tóc hình mầm cây màu xanh lá. Xiêu xiêu vẹo vẹo cài lêns đầu. “Không thể để cậu tư bị mất mặt, không thể để cậu tư bị mất mặt được ~” Bé con vừa lẩm bẩm vừa đi tìm một đôi giày màu xanh lục. Bấy giờ mới hài lòng nhìn vào gương, nhưng bé lại cảm thấy thiếu cái gì đó. “Tiểu Ngũ, đi ~” Tiểu Ngũ cũng là màu xanh lục nè! Một người một chim vui vẻ đi ra ngoài, chợt thấy Hân Hân đang vội vàng chạy ra. Túc Bảo hỏi: “Chị Hân Hân, chị làm bài tập xong chưa?” Hân Hân vội vàng bịt miệng Túc Bảo lại: “Ba của chị đang đi ị! Chạy mau!” Túc Bảo: “Hở?” Như vậy có ổn không? Hai cô bé đang lo lắng căng thẳng định chạy trốn, chợt thấy Tô Tử Du đi ra. “Hai đứa định đi đâu đó? Anh cũng muốn đi!” Tô Tử Du không thèm hỏi thêm gì, vừa thấy em gái ra ngoài, vậy thì cậu ấy chắc chắn cũng phải mang theo lưới bắt quỷ của mình! Bất chấp tất cả, cứ mang theo phòng hờ trước, nhỡ đâu cần dùng đến thật thì sao! Tô Tử Du chạy vào phòng, nhét lưới bắt quỷ, chậu sắt và cả máy ảnh vân vân vào trong túi. Phát hiện chậu sắt quá lớn, nên đành phải bỏ ra ngoài. Bà cụ Tô mặc một chiếc váy đen sang trọng, trên đầu đội mũ dạ vành rộng, cầm theo túi cầm tay ra ngoài. Ưu nhã, quý phái. Từ sau khi ngồi xe lăn, bà ấy không còn mặc váy nữa, cũng không trang điểm. Hiện giờ trong lòng cực kỳ hưng phấn, rất muốn gọi đám chị em bạn dì đi dạo phố. “Đi.” Nhìn thấy Tô Tử Du và Hân Hân, bà cụ Tô dứt khoát dẫn đi cùng luôn. Dù sao đều là trẻ con, Túc Bảo có thể đi ra ngoài chơi thì tại sao mấy đứa nhóc khác lại không được đi. Còn về phần bài tập của Hân Hân? Bà cụ quyết định để cô bé cảm nhận thử cái gì gọi là “đi chơi nhất thời sảng, làm bài tập hỏa táng tràng”*... (*) chế từ câu “Ngược thê nhất thời sảng, truy thê hỏa táng tràng”, ý là giờ sướng nhưng đợi sau là ăn đủ luôn Tô Lạc vừa mới quay xong một cảnh diễn, mở chai nước ra uống một ngụm. Bộ phim này là một bộ phim truyền hình về chủ đề dân quốc, tên là [Rằm Tháng Bảy]. Anh ta mặc một bộ quân phục màu xanh lá cây kín mít, bởi vì quá nóng nên anh ta đưa tay lên cởi một cái cúc ra, kéo rộng. Bên cạnh, diễn viên đóng vai nữ chính nhìn chằm chằm anh ta không chớp mắt. Ui chao, một tay cởi cúc áo, yếu hầu kìa, đây là thứ mà cô ấy có thể xem miễn phí hả??? Đang nghĩ ngợi thì một diễn viên đóng vai nữ phụ nhỏ trong phim đi tới, vừa mở miệng là quả giọng dẹo* mười phần: “Chị Thất Thất, chị có muốn uống trà sữa không ạ? Em mời mọi người uống trà sữa ó!” (*) Nguyên văn 夹子音: một từ phổ biến trên internet, dùng để chỉ việc làm cho giọng nói một người trở nên rất mỏng, rất ỏn ẻn, khiến người nghe cảm thấy khó chịu, kiểu mấy anh zai giả giọng loli ấy. Người này chính là Chu Vũ, nữ minh tinh tuyến mười tám muốn cưỡng ép lập nhóm C với Tô Lạc lúc trước, giọng nói giống như bị kẹt cái gì đó ở trong cổ họng vậy, mở miệng là “ui chao chong chóng nhỏ”. Tô Lạc liếc mắt một cái, gần như không nhớ ra được người phụ nữ này là ai, nhưng mà điều đó không quan trọng. Cố Thất Thất đóng vai nữ chính lại nở một nụ cười giả dối, nói bằng giọng điệu trà xanh: “Ui, em Tiểu Vũ muốn mời anh chị uống trà sữa ấy hả, không cần đâu, hôm qua chị vừa mới cân thử, chín mươi cân rồi, lại tăng thêm năm cân lận, béo lắm, chị không uống đâu.” Chu Vũ ngượng ngùng nói: “Vậy được rồi... Thế thì, thầy Tô thì sao ạ?” Tô Lạc không thèm nhấc mí mắt: “Không cần.” Chu Vũ cắn môi, đang định nói gì đó. Cố Thất Thất chỉ vào kịch bản, kinh ngạc nói: “Ui chao, thầy Tô, suất diễn tiếp theo thầy bị cắm sừng ó! Làm sao bây giờ, em không biết diễn đoạn này ó!” Cô ấy rướn người qua: “Thầy Tô, thầy dạy em nha, thầy xem, em chẳng biết cái gì hết! Thật là ngốc mà!” Tô Lạc: “...” Chu Vũ đành phải né đi. Cùng lúc đó sắc mặt của Cố Thất Thất thay đổi, mắt trợn trắng. “Này thì dẹo à! Hừ!” Tô Lạc: “...” Tốc độ thay đổi sắc mặt của phụ nữ đều nhanh như vậy hả? Lúc này, trợ lý tiến vào nói có người tới tham ban. Tô Lạc còn chưa kịp phản ứng, chợt thấy một cục bột nhỏ màu xanh lục phi vào trong, nhào thẳng vào lòng ngực mình. “Cậu tư!” Túc Bảo vui vẻ giơ túi thơm lên: “Túc Bảo tới tặng túi thơm cho cậu nè!” Tô Lạc nhìn toàn thân Túc Bảo xanh lè xanh lét, ngay cả kẹp tóc với giày cũng là màu xanh… Mà túi thơm cũng là màu xanh nốt. Trên vai còn có con vẹt màu xanh lục đang đứng, hót một tiếng: “Yo yo, check it out, cho tui một suất bánh xèo trái cây!” Tô Lạc: “...” Đang ám chỉ cái gì đấy hả?? Anh ta bị cắm sừng thật ư...? Không đúng, anh ta còn chưa có bạn gái, cắm sừng cái cục kít...

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio