Tô Lạc đang tắm, dòng nước cuốn trôi hết mệt mỏi một ngày khiến cả người anh trở nên thoải mái dễ chịu hơn bao giờ hết. Không đóng phim trong vòng hai ngày trước và sau mười bốn tháng bảy là quy định ngầm ở một số đoàn làm phim. Mặc dù bộ phim [Rằm Tháng Bảy] không thuộc đề tài kinh dị nhưng nữ chính có một số cảnh giả thần giả quỷ, thế nên đoàn phim vẫn quyết định nghỉ mấy ngày đó. Nói cách khác, anh có tận bốn ngày nghỉ. Dẫn tiểu Túc Bảo đi nơi nào chơi nhỉ? Trong lúc nghĩ ngợi, đột nhiên Tô Lạc nhác thấy một cái bóng màu hồng lướt qua mặt gương sau lưng mình. Sống lưng anh cứng đờ. Hơi nước mịt mù, tiếng cười duyên của cô gái vang lên: "Hì hì hì... Quan nhân ơi đến đây~ Chơi với thiếp đi..." Cả người Tô Lạc như bị đóng băng, hơi nước trong phòng tắm càng ngày càng nhiều, bốn phía mịt mù khiến anh không thể thở nổi, đầu óc càng lúc càng chậm chạp, tay chân cứng nhắc. Giây phút đó, Tô Lạc nhớ tới túi thơm vừa tháo xuống đặt trên tủ đầu giường... Anh gian nan xoay cổ. Phía sau xuất hiện một đôi chân bước ra khỏi bồn tắm, nước tràn ra ngoài rào rào, lụa mỏng màu hồng quấn quýt bên chân. Thứ kia đang chầm chậm tiến lại gần Tô Lạc... Một cánh tay bỗng vươn ra từ sau lưng anh: "Quan nhân~" Cả người Tô Lạc lập tức sởn da gà, cũng không biết anh lấy sức lực từ nơi nào, tông cửa lao vụt đi trước khi cánh tay kia chạm tới! Một tiếng rầm vang lên, cửa phòng tắm suýt thì vỡ tan tành. Quỷ ướt át sững sờ, trợn mắt há hốc mồm. Nó rất xem trọng dáng vẻ lưu manh vô lại, kiêu căng khó thuần của người đàn ông này, rõ ràng vẻ mặt trông nhã nhặn lịch sự muốn chết nhưng ánh mắt lại đầy thờ ơ, khiến người khác không nhịn được rung rinh. Con hàng không thèm mặc quần đã chạy như điên ra khỏi phòng tắm là quỷ gì đây? Quỷ ướt át cố giữ bình tĩnh, cũng bay ra theo. Chỉ thấy Tô Lạc đã mặc thêm áo tắm, siết chặt túi thơm trong tay. Quỷ ướt át còn chưa kịp đổi tư thế vồ tới đã bị một vệt sáng màu xanh đập bay ra ngoài. Quỷ ướt át: "..." Nếu tình yêu là ánh sáng thì màu xanh biêng biếc kia khiến nó rất hốt hoảng... Tô Lạc vừa cầm lấy túi thơm đã thấy một bóng trắng bay về phía mình, ngay sau đó, túi thơm bắn ra một vệt sáng xanh thổi bay ma nữ. Trong lòng anh rất đau khổ, tại sao lần nào mình cũng gặp được ma nữ hết thế? Tô Lạc không hề do dự mở toang cửa, chạy tới phòng Túc Bảo. Tô Cẩm Ngọc đang kề sát tai trên cánh cửa, ai ngờ cửa bỗng nhiên bật ra, anh tư nhà cô phi nước đại đến như một cơn gió. Tô Cẩm Ngọc: "..." Ha, đoán đúng rồi! Đây là anh tư nhà cô đấy, ha ha. Tô Cẩm Ngọc tốt bụng đi đỡ quỷ ướt át: "Chị gái xinh đẹp, ngươi không sao chứ?" Quỷ ướt át vịn eo: "Ôi mẹ ơi eo của chị! Sao anh tư của em nhát gan thế? Vậy mà cũng chạy?" Tô Cẩm Ngọc che miệng cười trộm: "Chị gái có muốn chọn người khác không? À, đây là phòng anh cả ta, lạnh lùng cấm dục, cao quý không nhiễm bụi trần. Bên kia là anh hai ta, anh hai ta trầm tĩnh kiệm lời, nho nhã tuấn dật. Bên đó là anh năm ta, cao lớn dũng mãnh, anh tuấn ngầu lòi..." Quỷ ướt át trợn mắt: "Bớt bớt, em nói thật với chị đi, vừa rồi em cũng biết túi thơm trong tay anh tư em rất lợi hại đúng không?" Tô Cẩm Ngọc cười: "Làm gì có, ta chưa từng thử bao giờ, sao mà biết được." Chẳng qua bây giờ thì cô biết rồi nhé, sáng mai lúc lại gần người nhà sẽ cẩn thận một chút. Quỷ ướt át hùng hổ bay đi, nguyên một ổ toàn trai đẹp, thế nào nó lại chẳng ngủ được với anh nào hết. Đúng là tức chết quỷ! Túc Bảo đang thiêm thiếp thì bị đánh thức, bé vừa mở mắt đã thấy cậu tư đang rón rén co người một cục trên sofa của mình. Cậu tư vẫn đang mặc áo tắm, hai tay ôm ngực, tựa vào sofa nhắm mắt nghỉ ngơi. Túc Bảo bò dậy, cất giọng mềm mại do vừa tỉnh ngủ: "Cậu tư ạ?" Tô Lạc mở mắt, khẽ hỏi: "Làm ồn đến con à?" Bé lắc đầu: "Cậu tư làm sao vậy?" Tô Lạc bước qua, giơ tay sờ trán bé cưng: "Không có gì, tự dưng cậu muốn ở cạnh Túc Bảo thôi." Tô Cẩm Ngọc đứng ngoài khẽ giật khóe miệng. Như hai người khác nhau! Nếu không phải tận mắt nhìn thấy anh tư phóng nhanh ra ngoài thì cô thật sự không thể tin nổi cái vị trước mặt này lại là người đàn ông thần hồn nát thần tính khi nãy. Bỗng nhiên, sắc mặt Tô Lạc lại cứng đờ. Trong ánh sáng mờ mịt, anh nhìn thấy một bóng quỷ ngay cạnh cửa ra vào, lần này là một ma nữ mặc quần áo trắng. Anh không nhịn được đè mi tâm, vẫn chưa xong à? Ai ngờ Túc Bảo lại nói: "Mẹ ơi, mẹ vừa đi đâu thế?" Sống lưng Tô Lạc cứng ngắc, anh khó tin ngẩng đầu. Ma nữ bay tới trước mặt cười hỏi: "Halo, anh tư, vừa nãy anh chạy nhanh ghê á!" Biểu cảm trên mặt Tô Lạc đông cứng, bờ môi từ từ mím lại thành một đường thẳng, giọng nói cũng khàn đi: "Ngọc Nhi." Tô Cẩm Ngọc thu lại nụ cười, khẽ thở dài. Cô rất hiểu anh tư nhà mình, trông có vẻ lưu manh vô lại không sợ trời không sợ đất thế đấy, nhưng thật ra lại rất sợ quỷ. Bây giờ cô đã biến thành quỷ, thế nhưng anh ấy không hề sợ cô…