Thấy Tô Tử Lâm im lặng không nói gì, Tô Cẩm Ngọc thầm thở dài. Anh hai đúng là cái hũ nút, dù trong lòng có rất nhiều điều muốn nói thì cuối cùng cũng chỉ im lặng. Cô làm bộ thản nhiên nói: “Anh tư đã chuẩn bị sẵn rượu ngon, chúng ta cùng lên nóc nhà nào!” “Em đi gọi anh năm với anh út đây!” Tô Cẩm Ngọc nói xong mặt đầy hưng phấn chạy ra ngoài, có vẻ vô cùng sốt ruột không chờ nổi nữa rồi. Tô Tử Lâm im lặng nhìn cô. Anh hiểu cô. Cô chỉ đang giả vờ thản nhiên vậy thôi. Tô Nhất Trần nhìn em trai mình một cái rồi nói: “Đi thôi.” Tô Tử Lâm đứng dậy, nói: “Đi theo xem đã.” Vì thế hai người đi theo sau Tô Cẩm Ngọc, tới phòng Tô Nhạc Phi. Tô Nhạc Phi đang ngủ khò khò, tay gối sau đầu, một chân gập lại, thỉnh thoảng lại khua khua sang bên cạnh. Tô Cẩm Ngọc nén cười, hô lớn: “Tô Nhạc Phi!” Sau đó lập tức ngồi xổm xuống. Tô Nhạc Phi giật mình mở mắt, ngơ ngác nhìn chung quanh. Ai gọi anh vậy? Không nhìn thấy ai, anh ấy tưởng mình vẫn đang nằm mơ. Đúng lúc này, gầm giường truyền đến âm thanh cộp cộp, Tô Nhạc Phi vô thức nhìn sang… Một bàn tay trắng bệch đột nhiên bám lấy mép giường, một nữ quỷ với mái tóc dài che mặt đột ngột hét lên một tiếng, bò ra từ gầm giường. Tóc che khuất hơn nửa khuôn mặt cô ta, lộ ra một con mắt đang nhìn chằm chằm anh ấy. Tô Nhạc Phi: Mẹ kiếp! Anh ấy bỗng nhảy cẫng lên như bị điện giật, liên tục lui về phía sau, đồ đạc trên tủ đầu giường loảng xoảng rơi xuống. Tô Cẩm Ngọc bò lên giường, cười khà khà, vừa bò về phía anh ấy vừa duỗi tay ra: “Anh năm, anh năm ơi… Cùng uống rượu nào!” Tô Nhạc Phi: “!” Anh ấy nhấc chân định co giò chạy, chợt khựng lại: “Ngọc Nhi?” Tô Cẩm Ngọc bĩu môi, vén tóc lên lầu bầu: “Không vui chút nào, các anh ai cũng nhận ra em, mãi em mới giả quỷ được một lần, lần đầu tiên dọa người, thế mà ai cũng nhận ra.” “Làm em chẳng có cơ hội đuổi theo các anh chạy ba dặm gì cả.” Tô Nhất Trần, Tô Tử Lâm đang đứng ngoài cửa: “…” Tô Nhạc Phi há miệng thở hổn hển: “Em gái à, em làm lại lần nữa đi, bây giờ chắc chắn anh năm sẽ chạy ba dặm cho em coi…” Tô Cẩm Ngọc chạy tới, khoác vai Tô Nhạc Phi, cười hì hì nói: “Không chơi nữa, anh tư đang chờ trên mái nhà đó!” Tô Nhạc Phi thở dồn dập, không chớp mắt nhìn chằm chằm Tô Cẩm Ngọc . Ngọc Nhi đã chết rồi mà… Hiện tại anh ấy vậy mà lại nhìn thấy cô, anh ấy đang mơ sao? Nếu là đang mơ, xin hãy để anh ấy ngủ lâu chút nữa, đừng tỉnh lại quá nhanh… Tô Cẩm Ngọc thấy anh đang thơ thẩn, cô xua xua tay: “Anh năm, anh ngẩn người gì vậy! Nhanh lên nào, em đi gọi anh út nữa đây!” Nói xong lại vội vàng chạy về phía phòng Tô Ý Thâm. Tô Nhạc Phi ngơ ngác nhìn Tô Cẩm Ngọc, vội vàng đuổi theo. Lúc này anh ấy mới thấy Tô Nhất Trần và Tô Tử Lâm cũng đang đứng trước cửa, anh ấy vội vàng nói: “Anh cả anh hai, các anh có thể nhìn thấy Ngọc Nhi sao?” Tô Nhất Trần gật gật đầu, Tô Tử Lâm im lặng không nói gì. Tô Nhất Trần cản lại hai người đang muốn đuổi theo rồi nói: “Tử Lâm đi lấy đồ đi, lấy hết mấy món ăn vặt mà Ngọc Nhi thích ăn lại đây.” Tô Nhạc Phi: “Anh tư có giấu một vò rượu, lần trước bị em trộm uống hai ngụm…để em đi tìm anh tư.” Để không bị anh tư phát hiện, anh ấy đã giấu vò rượu đó đi, bây giờ chắc anh tư đang tức giận lắm. Trong phòng của Tô Ý Thâm, anh đang ngủ thì đột nhiên cảm thấy gì đó nên đã mở mắt ra, anh lập tức nhìn thấy một nữ quỷ mặc đồ trắng, xoã tóc, đang ngồi trên người anh. Thấy anh tỉnh, nữ quỷ cười khà khà, u oán nói: “Anh ~ tỉnh ~ ~ rồi đó sao, em chờ anh lâu lắm rồi đấy…” Đồng tử Tô Ý Thâm co chặt, anh vô cùng bàng hoàng! Đột nhiên nữ quỷ vươn tay ra, móng tay dài ngoằng đỏ tươi bóp lấy cổ anh. “Anh trai nhỏ…xuống địa ngục chơi với em đi… Hì hì, em ở dưới đó một mình buồn quá trời nè…” Đợi Tô Ý Thâm phản ứng lại thì anh cảm thấy cổ mình đã bị bóp nghẹn. Dù không thấy mặt cô thì anh cũng có thể nhận ra. Đây là em gái bọn họ, Tô Cẩm Ngọc. Tuy không biết vì lí do gì mà anh có thể nhìn thấy cô. Nhưng nhìn bộ dạng này của cô, có vẻ cô đang chơi rất vui vẻ. Tô Ý Thâm hợp tác kêu lên một tiếng, ngã xuống từ trên giường, sau đó hoảng hốt mở cửa chạy ra ngoài. “Quỷ quỷ quỷ… Có quỷ! Cứu với!” Tô Cẩm Ngọc sửng sốt, hả? Anh trai nhỏ bị dọa chạy rồi! Cô lập tức phấn khích đuổi theo, cổ họng phát ra tiếng cười hì hì. Tô Nhất Trần đang muốn đi qua gọi Tô Ý Thâm, lại thấy anh đột nhiên mở cửa ra. Tô Ý Thâm vẻ mặt kinh hãi chạy ra, hét lớn: “Cứu mạng… Có quỷ!” Tô Cẩm Ngọc chạy theo xong, bẻ giọng cười hì hì: “Em chết thảm quá anh ơi… em ở dưới kia buồn quá… anh xuống chơi với em đi…” Tô Ý Thâm: “A a a!” Tô Nhất Trần chau mày, cản lại Tô Cẩm Ngọc: “Được rồi, đừng đánh thức mẹ.” Rồi ăn ý nói tiếp: “Thằng út về đây, là Ngọc Nhi.” Tô Ý Thâm lúc này mới dừng lại, hoảng hốt nói: “Anh, có có có quỷ!” Tô Cẩm Ngọc vén tóc lên, cười ha ha: “Anh trai nhỏ, là em đây!” Cô dựa vào vai Tô Nhất Trần, cười sung sướng: “Anh cả anh thấy chưa? Cuối cùng cũng có người bị em doạ sợ chạy ba dặm nè!” Tô Ý Thâm nhìn Tô Cẩm Ngọc đang cười hì hì, đáy mắt hiện lên chút cưng chiều và đau lòng không rõ lắm, cực kỳ phối hợp há hốc miệng: “Ngọc Nhi á?” Tô Cẩm Ngọc nói: “Đúng rồi, là em nè!” Vẻ mặt Tô Ý Thâm trở nên cạn lời. Tô Nhạc Phi và Tô Lạc đi ra từ hầm rượu, Tô Nhạc Phi ôm một vò rượu, Tô Lạc đang dạy dỗ lại anh ấy: “Giỏi lắm, Tô Nhạc Phi, rượu anh chưng mà em cũng dám uống cơ à.” Tô Nhạc Phi cười ha ha: “Có một ngụm thôi mà, đâu đến nỗi!” Tô Lạc hừ nhẹ, trong tay cầm đậu phộng, đồ ăn vặt, bánh bông lan các thứ. Tô Cẩm Ngọc dựa vào làn can, vẫy tay nói: “Anh tư, có gà tây hay tôm gì không? Em muốn ăn mấy cái đó!” Tô Lạc ngẩng đầu, nhìn Tô Cẩm Ngọc vẫy tay với anh từ trên lầu như hồi nhỏ. Chẳng qua khi cô còn nhỏ cô bám lấy lan can bằng hai tay, chui đầu qua lan can. Dọa bố mẹ dành cả đêm để làm nhỏ lại khoảng cách giữa mấy cái lan can để cô không thò qua nữa. Bây giờ cô cũng đang dựa vào lan can, đã lớn rồi, nhưng vẫn như hồi nhỏ. Ánh mắt Tô Lạc hơi tối đi, anh dịu dàng nói: “Chắc chắn là có rồi.” Lúc này Tô Cẩm Ngọc mới thấy vừa ý, sốt ruột lập tức chạy lên mái nhà. Cô vây quanh các anh trai, ríu rít trò chuyện. Lúc thì muốn uống rượu, đòi không say không về. Lúc thì lại hỏi, quỷ có thể uống say sao? Mới ngừng một chút thì lại tiếp tục huyên thuyên hỏi vợ của anh cả đâu, vợ của anh tư đâu, vợ của anh út đâu. Mấy anh em nhà họ Tô cứ vậy nhìn cô, lần tụ tập xa xỉ này khiến họ xót xa lắm. Nhà chính nhà họ Tô có năm tầng lầu, ngày thường cả nhà đều ở lầu hai, lầu 3 là phòng đọc sách, phòng cho khách các kiểu. Lầu 4 có một phòng lớn để ông lão trưng bày đồ triển lãm, một chỗ khác để bàn bida, rạp chiếu phim tại gia gì đó. Nửa lầu 5 là phòng tắm nắng, sân phơi, nửa còn lại hướng về đỉnh tháp nhọn và mái của phòng tắm nắng. Tô Cẩm Ngọc nói muốn lên nóc nhà không phải sân phơi, mà là trèo lên mái phòng tắm nắng, khi còn nhỏ họ thường bị bà Tô mắng sân phơi lớn như vậy mà không chơi, cứ phải quậy lên mái nhà. Nhìn lại cảnh này, mấy anh em đều buồn bã than thở, tâm trạng có chút không nỡ và ủ dột. “Anh lên trước.” Tô Nhạc Phi nói. Mấy anh em ngẩng đều nhìn lên trên, đột nhiên, một bóng dáng nhỏ nhắn xuất hiện ở đầu cầu thang, trong lòng cô bé ôm thứ gì đó tròn tròn, đầu tóc bù xù. “Mẹ… Mẹ…” Mấy anh em: “!” Hơn nửa đêm… Một đứa bé ôm cái hũ tròn tròn, gọi mẹ. Mấy anh em bị doạ thật rồi, thiếu chút nữa mất hết hồn vía.