Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

chương 292 “lẽ nào nghị quang không tốt ư?”

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vừa về tới nhà, Vương tiểu thư đã nhận được cuộc gọi từ nghĩa trang. 560 ngàn tệ giảm mạnh xuống còn 370 ngàn tệ trong vòng chưa đầy một giờ? Chuyện bất thường ắt có điều khuất tất! Người ở bên kia điện thoại vẫn nhiệt tình nói: "Tôi đã xin giảm giá cả buổi sáng đấy. Cô mau đến chốt mua đi, chậm trễ là không còn đâu. Ưu đãi lớn thế này đúng là quá hời mà! Giờ tôi ghi tên để giữ chỗ cho cô trước nhé!” Vương tiểu thư: “….” Cô ấy thận trọng nói: "Lát nữa tôi qua xem rồi nói sau." Nói xong cô ấy cúp máy. Tên em trai nghe vậy thì vô cùng lo lắng: "Chị ơi, sao còn phải xem lại nữa? Chị nên nhanh chóng đặt mua với cô ấy đi! Lát nữa người ta bán hết đấy!" “Giảm được 200 ngàn tệ đấy, chị khỏi cần đi vay tiền nữa, số tiền dư ra có thể cho em vay mua xe!” Vương tiểu thư mệt mỏi đứng dậy nói: “Chị tự đi, em không cần đi nữa.” Nhưng em trai cô ấy lập tức đứng dậy, nói: "Sao có thể như vậy được? Đây là chọn đất xây mộ cho ba chúng ta đấy.. Em là con trai của ba, sao có thể mặc kệ chuyện này?" Vương tiểu thư chẳng buồn ngăn cản em trai, dứt khoát ra khỏi nhà. Ở tầng dưới, hai chị em gặp ông bà Vương vừa đi dạo về, ông cụ Vương hỏi: “Sao lại đi ra ngoài nữa?” Em trai Vương tiểu thư lập tức nói: “Không có gì đâu, ba đừng bận tâm!” Bà cụ Vương nhìn Vương tiểu thư, hỏi: "Gia gia, sao vậy con?" Vương Gia Gia nói: "Mẹ, không sao, lát nữa tụi con quay về mới mua đồ ăn, ba mẹ về trước đi!" Sau đó, hai chị em họ rời đi. Vài ông bà cụ đang đi dạo quanh đó dừng lại, nói: "Con trai và con gái của ông thật hiếu thảo. Tụi nó đi đâu thế?" Ông cụ Vương lắc đầu cười nói: “Chắc là đi đặt mua đất cho tôi, nghe đâu mua ở nghĩa trang Thanh Sơn!” Người trong khu chung cư đều biết chuyện ông cụ Vương mắc bệnh ung thư, thi nhau an ủi: “Ôi, ông đừng cả nghĩ. Ông xem, ông vừa ốm đã có con trai bận tối mắt tối mũi lo cho ông, nào trả tiền viện phí, nào túc trực chăm ông ở viện, đúng không? Hiếm có đứa con trai nào hiếu thảo vậy đấy, giờ lại còn đi đặt mua đất xây mộ cho ông nữa chứ.” Mấy ông bà cụ này thản nhiên nói về chuyện sống chết như đang nói đùa. “Nghĩa trang Thanh Sơn tốt lắm. Ông xem chỗ đó toàn người nhà giàu chọn xây mộ, ông thật may mắn khi có một đứa con trai như vậy..." “Ôi, con trai ông có bản lĩnh thật đấy!” Ông cụ Vương hưởng thụ sự ngưỡng mộ và khen ngợi từ người khác, tâm trạng vô cùng thoải mái. Đương nhiên ông cụ sẽ không tiết lộ cho người khác biết, tiền viện phí của ông cụ hoàn toàn do con gái chi trả, người túc trực chăm sóc ông cụ ở viện ban đêm cũng là cô con gái này. Bà cụ Vương cố nhịn không nói gì, sau đó kéo chồng rời đi. Đến nhà, bà cụ không khỏi phàn nàn: “Gia Gia chi nhiều tiền như vậy mà ông không nói gì, suốt ngày chỉ thấy con trai tốt đẹp.” Ông cụ Vương mất hứng, nói: “Lẽ nào Nghị Quang không tốt ư?” Nói gì thì nói, ông cụ Vương luôn cảm thấy đây đều là những chuyện mà con gái ông nên làm. Dù con trai ông thi thoảng mới tới thăm được một lần, nhưng ông luôn thấy con trai mình tốt. Phải biết rằng, bao nhiêu người đau ốm nhưng con trai bận đi làm xa còn không về thăm được! Con trai ông cụ thì sao? Chẳng những tới viện thăm ông, còn đến nghĩa trang chọn đất cho ông, bao nhiêu người không so được với con trai của ông cụ đấy! Bà cụ Vương chau mày, nói: “Tôi không nói Nghị Quang không tốt, nhưng lúc ông nằm viện, Gia Gia bận bịu luôn chân luôn tay. Buổi tối thức đêm chăm ông cũng là con bé, ban ngày vừa đi làm vừa mang đồ ăn tới cho ông cũng là con bé!” Gia Gia sợ bà mệt mỏi nên không cho bà vào viện chăm chồng buổi tối.

Gia Gia nói hai chị em sẽ thay phiên chăm ba. Kết quả, Nghị Quang kêu ban ngày bận đi làm, nếu tối thức trông ở viện sẽ không có tinh thần làm việc.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio