Đáy lòng bà cụ rất khó chịu, cảm thấy rất có lỗi với con gái. Nhưng con trai đúng là vẫn chưa kết hôn, hiện tại người yêu của nó còn đòi tận hai mươi vạn tiền sính lễ, nếu Gia Gia không hỗ trợ san sẻ một chút, hôn sự của con trai bà ta phải làm sao đây? Bà ta không khỏi nhớ tới một câu chuyện kể rằng một bà lão có hai người con trai, con trai lớn bán muối, con trai nhỏ bán ô, lúc trời quang bà lão lo lắng không biết con trai nhỏ bán ô thế nào, lúc trời mưa lại lo lắng con trai lớn phơi muối kiểu gì đây? Bà cụ cảm thấy tâm trạng của mình bây giờ chính là như vậy, lo lắng con gái vì chuyện tiền nong mà ly hôn với con rể, lại lo lắng con gái mà không xì tiền ra, con trai sẽ không kết hôn được. Đáng thương cho tấm lòng ba mẹ trong thiên hạ, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, đáy lòng bà ta quả thật rất khó chịu. Bà cụ len lén lau nước mắt ở trong phòng, ông cụ thì vẫn đang lải nhải, trách con gái có tiền nhưng không nỡ cho ông ta, không biết giúp đỡ em trai... Sau đó hai chị em còn vì chuyện tiền bạc mà cãi nhau ở phòng khách. Con quỷ hồ đồ ở trên đầu ông cụ thoải mái duỗi người, đồng thời ngâm nga mấy câu ca, càng ngâm nga càng thấy vui. Ác quỷ rất khó để tìm được một ký chủ. Thế mà nó lại may mắn gặp được cả một ổ. Một đám hồ đồ với nhau, cả nhà từ trên xuống dưới đều hồ đồ, cuộc sống của nó thoải mái sung sướng đến chưa từng có! Quỷ hồ đồ hóa thành một bóng ma rất dài, chân vòng chắc ở trên đầu ông cụ, thân thể kéo dài vô hạn ra ngoài, dự định bám lên ký chủ tiếp theo của mình —— Vương Gia Gia. Sau khi ông cụ chết nó muốn bám được lên người Vương Gia Gia luôn, vì vậy trước đó đã quấn không ít âm khí lên người cô ấy rồi. Không ngờ lúc này vừa mới chạm vào, chợt nghe thấy tiếng “xì xèo”! Quỷ hồ đồ giật mình thu tay về, cười lạnh nhìn tấm bùa vàng đang cháy! "Xem ra ta đã bị tên đạo sĩ nào theo dõi rồi hả? Ha ha ha! Chút đạo hạnh này mà lại muốn bắt ta ư?" Không sợ chút nào! Quỷ hồ đồ khinh thường vò nát tấm bùa vàng đã bị cháy thành tro, thổi một hơi. Vương Gia Gia nói chuyện với Vương Nghị Quang nhưng không thống nhất được, cô ấy tức giận cầm lấy túi xách rời đi — nơi này là nhà của ba mẹ cô ấy, mấy ngày qua cô ấy đều ở đây vất vả lo toan cho mộ địa của ông cụ. Sau khi ông cụ xuất viện, cô ấy cũng thường tới đây nấu cơm xào rau cho ông cụ, Vương Nghị Quang không có tiền mua thức ăn, toàn ăn của ba mẹ, cô ấy sợ bà cụ tiếc tiền không nỡ mua thức ăn ngon, khiến ông cụ không được ăn uống tốt. Trong thoáng chốc cô ấy chợt nhớ tới đứa con gái bé bỏng mới ba tuổi của mình, cô ấy đã bỏ qua con bé đã lâu... Lúc con gái không được nghỉ hè, buổi sáng cô ấy sẽ đưa con gái đi nhà trẻ, ban ngày đi làm, trưa và tối sẽ chạy về nhà ba mẹ nấu cơm cho bọn họ. Sau khi con bé được nghỉ hè rồi thì không thể chú ý nhiều như vậy nữa, vì thế cô ấy đã đưa con bé về quê cho ở với ông bà nội. Cô ấy đã trả giá nhiều như vậy, nhưng người trong nhà lại càng cảm thấy đó là chuyện đương nhiên. Vương Gia Gia nghĩ đến những chuyện này, nước mắt cứ rơi không ngừng. Nhà của ba mẹ cách nhà của mình khoảng mấy tiểu khu, khoảng một cây số, Vương Gia Gia phiền lòng không muốn bắt xe, rầu rĩ một mình đi trên đường. Vốn dĩ đi trên đường vẫn có thể nghe thấy tiếng xe, nhưng đi tới đi lui, Vương Gia Gia đột nhiên cảm giác có chút không thích hợp. Xung quanh cực kỳ yên tĩnh, không chỉ không có ai đi trên đường mà ngay cả một chiếc xe cũng không có. Bên ngoài tiểu khu của ba mẹ cô ấy chính là đường Tây Ngạn, tiểu khu này nằm bên bờ sông Ung Giang và đường Tây Ngạn, không có trường học cũng chẳng có khu thương mại, cho nên buổi tối quả thật có rất ít người. Nhưng đi qua một cái đèn xanh đèn đỏ trên đường Tây Ngạn chính là một cây cầu lớn bắc qua sông, ngày thường đến tối vẫn sẽ có xe đi qua đi lại trên cầu, không đến mức không có nổi một chiếc xe giống như hiện tại... Vương Gia Gia bất chợt nhớ ra hôm nay là quỷ tiết, đột nhiên cảm thấy sợ hãi. Lúc này một cơn gió thổi qua, cô ấy theo bản năng vuốt tóc, kết quả phát hiện bụi đất dính đầy cả tay! Vương Gia Gia sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, cô ấy run rẩy lấy điện thoại ra gọi điện cho chồng của mình: "Em... Em đang ở đường Tây Ngạn, anh có thể tới đón em được không..." Đầu dây bên kia cực kỳ lạnh nhạt vô tình: "Không rảnh, mở họp." Dứt lời lập tức cúp điện thoại. Vương Gia Gia chỉ cảm thấy tim nhói lên một phát, nước mắt càng trào ra mãnh liệt. Trước đó ông cụ cảm thấy cơ thể không thoải mái, là do một người họ hàng đã nói với cô ấy trước, nói cô ấy lập gia đình rồi nhưng đừng chỉ lo cho gia đình riêng của mình mà bỏ mặc ba mẹ. Vương Gia Gia nghĩ cũng biết chắc chắn là ông cụ cảm thấy không thoải mái lại không chịu nói cho cô ấy, lại thầm oán giận ở trước mặt họ hàng. Vì thế cô ấy dẫn ông cụ đi kiểm tra sức khoẻ, kết quả bị ung thư, khi đó cô ấy cũng như sét đánh giữa trời quang, cực kỳ tự trách... Sau đó thì cô ấy bắt đầu chăm sóc cho ba mẹ, nhưng chồng của cô ấy thì lại càng ngày càng xa cách mình, gia đình nhỏ của mình cũng sắp bị huỷ hoại. Vương Gia Gia cũng không biết tại sao mọi chuyện lại biến thành như vậy, giống như cô ấy có làm cái gì thì cũng sai hết. Điều kiêng kị đầu tiên trong quỷ tiết, không nên khóc ở trên đường vào nửa đêm. Vương Gia Gia không biết điều kiêng kị này, lại bị quỷ hồ đồ quấn âm khí khắp người, rất dễ hấp dẫn mấy con quỷ. Cộp... cộp... Sau lưng vang lên tiếng giày cao gót. Vương Gia Gia theo phản xạ có điều kiện quay đầu nhìn lại, nhưng chẳng nhìn thấy cái gì hết... Không thể nào, rõ ràng ban nãy cô ấy đã nghe thấy mà. Lúc này, cô ấy lại nghe thấy tiếng cười của phụ nữ đột nhiên vang lên bên tai. Lúc này Vương Gia Gia không dám quay đầu lại nữa. Cô ấy chạy thẳng về phía trước, nỗi sợ đã bủa vây cô ấy, cô ấy giống như một con ruồi không đầu, chạy về phía nhà của mình. Phía sau, tiếng giày cao gót giống như lũ giòi trong xương, bất luận cô ấy có chạy như thế nào thì nó vẫn cứ bám sát sau lưng cô ấy. Giao lộ đang là đèn đỏ, Vương Gia Gia theo thói quen dừng lại, nhưng chợt có một bàn tay đặt lên vai cô ấy. Không cần quay đầu lại cô ấy cũng có thể cảm giác được, tựa như có một 'người' đang ghé vào sau lưng cô ấy, từ từ vươn mặt ra từ bả vai của cô ấy... Toàn thân Vương Gia Gia cứng đờ, bất chấp đèn đỏ đang lập loè, cô ấy lập tức tiến về phía trước... Đột nhiên, một âm thanh chói tai vang lên, một chiếc xe buýt rách nát cứ như vừa xuất hiện từ trong hư vô, lập tức lao thẳng về phía cô ấy! Vương Gia Gia kêu thảm thiết một tiếng... Ba giờ rưỡi sáng. Vốn dĩ sau khi chồng của Vương Gia Gia bận rộn xong, phát hiện Vương Gia Gia vẫn chưa về nhà, anh ta nén cơn tức không muốn để ý tới, nhưng thời gian dần trôi đi, hơn ba giờ rồi vẫn chưa thấy cô ấy trở về. Anh ta bắt đầu gọi điện thoại cho Vương Gia Gia, nhưng làm thế nào cũng không gọi được. Chồng của Vương Gia Gia cảm thấy bất an trong lòng, vội vàng ra ngoài tìm, kết quả lúc đi tới cuối đường Tây Ngạn thì phát hiện Vương Gia Gia đang hôn mê nằm ven đường phụ. Nhưng anh ta lại không nhìn thấy có bốn, năm con quỷ đang bò ở trên người Vương Gia Gia, điên cuồng gặm nhấm. "Gia Gia?!" Chồng của Vương Gia Gia vội vàng đỡ cô ấy ngồi dậy. Ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu anh ta là cô ấy bị xe đụng, nhưng lại nhìn thấy sắc mặt Vương Gia Gia xanh đen, hai mắt mở to, nhìn thẳng vào anh ta. Chồng của Vương Gia Gia sợ tới mức run lên, tiện tay hất văng cô ấy ra ngoài. Cộp một tiếng... Vương Gia Gia đập xuống lề đường, phát ra tiếng “cộp” giống như miếng gỗ hoặc khối băng vừa đập xuống đất, khiến cho người ta bất giác cảm thấy lạnh gáy. Chồng của Vương Gia Gia hất văng cô ấy đi xong thì bắt đầu thấy hối hận, nhưng sau khi tập trung nhìn lại, Vương Gia Gia vẫn đang nhìn chằm chằm anh ta. "..." Chồng của Vương Gia Gia cứng đờ cả người, mơ hồ nghe thấy có tiếng người gọi tên của mình. Một lần lại một lần, ở sau lưng anh ta, càng ngày càng gần. Ngày thường anh ta cũng không có khái niệm gì về quỷ thần, vì vậy anh ta quay đầu lại, lần này anh ta nhìn thấy một khuôn mặt dán sát ở trước mặt mình. Bởi vì cách quá gần nên anh ta không phân biệt được đó là nam hay nữ. Chợt thấy gương mặt trắng bệch này nở một nụ cười quỷ dị...