Chồng của Vương Gia Gia lập tức nghĩ đến việc đốt nước bùa để đút cho bệnh nhân ở nông thôn uống, rõ là hoang đường. Anh ấy phải tin vào khoa học... "Vô dụng thôi. Chú sẽ đưa cô ấy đến bệnh viện..." Anh ấy nói. Nhưng, anh ấy còn chưa dứt lời thì đã trông thấy Vương Gia Gia bò dậy, ngơ ngác nhìn xung quanh. “A, là con à?” Cô ấy kinh ngạc nói: “Tiểu bảo bối, sao con lại ở đây….” Lời nói của chồng Vương Gia Gia nghẹn luôn trong cổ họng. Túc Bảo thở dài: "Dì, dì tỉnh rồi! Con và ba đi ngang qua, định ra ngoài... Ừm, bắt cá." Tô Tử Du tiếp lời: “Kết quả trông thấy dì bị ngất, chú này còn toan kéo….. kéo dì quay lại!” Lúc này, Vương Gia Gia mới quay đầu nhìn chồng ở sau lưng. Nỗi sợ hãi trước khi hôn mê lại nổi lên, những giọt nước mắt tủi thân của cô ấy rơi lã chã. “Sao anh còn quan tâm đến em làm gì?” Cô ấy bướng bỉnh nói: “Em không cần anh quan tâm.” Chồng của Vương Gia Gia chỉ cảm thấy lồng ngực bí bách khó chịu, nhưng cuối cùng cũng không nói ra lời khó nghe. “Em đứng dậy được không?” Anh ấy phát hờn nói: “Nếu em không dậy được, anh sẽ cõng em.” Vương Gia Gia cố gắng vịn vào hàng rào bên cạnh cầu để đứng dậy, nhưng chân cô ấy mềm nhũn, chẳng hiểu sao không thể đứng lên được. Cuối cùng chồng cô ấy cũng cõng cô ấy trên lưng, cả hai đều không nói một lời. Túc Bảo lắc đầu: "Ôi, người lớn thật phức tạp." Mộc Quy Phàm không quan tâm đến điều này. Anh nhìn lưới đánh cá trong tay, nheo mắt lại, nói: “Còn đánh cá không con?” Túc Bảo gật đầu: "Ba, ba cứ quăng tấm lưới như thế này nè~" Cô bé giơ hai bàn tay nhỏ bé của mình lên và làm mẫu. Mộc Quy Phàm nhướn mày, ném như vậy ư? Anh quăng tấm lưới ra! Đầu cầu và ngã tư là những nơi dễ gặp ma quỷ nhất! Dù Mộc Quy Phàm không trông thấy gì, nhưng sau khi anh ném lưới ra, tấm lưới bỗng động đậy một cách quỷ dị, những chiếc chuông bên trên còn phát ra tiếng leng keng. Hai mắt Tô Tử Du sáng lên: "Có cá!" Cuối cùng thì lưới đánh cá mà cậu cải tiến cũng phát huy tác dụng rồi! Sự ngạc nhiên cũng xuất hiện trong mắt Mộc Quy Phàm - Ừm, anh lại tiến gần hơn một bước đến việc ‘đổi nghề’ rồi. Tô Tử Du vừa hưng phấn vừa sợ hãi vừa mong đợi chạy tới, nắm lấy dây lưới đánh cá kéo về. “Em ơi mau nhìn nè, có cá to!” Túc Bảo tháo hồ lô linh hồn ra giơ cao: "Nè! Con hô một tiếng các chú dì có dám trả lời không?" Lời vừa dứt, toàn bộ khí đen vô hình đều bị hấp thu vào hồ lô. Các quỷ hồn còn chưa kịp lên tiếng "..." Cảm giác như lời ban nãy của Túc Bảo chỉ là lời kịch trước khi bắt quỷ!! Người chồng đang cõng Vương Gia Gia như chết lặng, lúc này trông anh ấy giống một tên ngốc nặng 75kg, đôi mắt mở to như chuông đồng. Đây có phải là ‘bắt cá’ mà mấy người kia vừa nói không? Hoàn toàn chẳng có gì hết! Đã thế còn làm ra vẻ thần bí nữa chứ! Chả hiểu ra sao cả… “Hai người định về đâu?” Mộc Quy Phàm hỏi. Chồng của Vương Gia Gia nói: “Chúng tôi về nhà… vừa rồi cảm ơn mấy người.” Tuy anh ấy chẳng hiểu chuyện gì. Nhưng nếu họ không đến kịp thời và đánh thức anh ấy bằng tiếng hét thì có lẽ anh ấy đã nhảy khỏi cầu rồi. Trời vẫn chưa sáng, Mộc Quy Phàm nhìn đồng hồ, bây giờ đã là 5 giờ 44 phút sáng, cũng không biết vợ chồng Vương Gia Gia đã bị mắc kẹt trên cầu bao lâu rồi. Anh nhìn Túc Bảo: “Về nhà hay là?” Túc Bảo bấm ngón tay, lẩm bẩm: "Hả? Có người đến cướp quỷ của chúng ta à?" Tô Tử Du hỏi “Gì cơ? Có người muốn cướp KPI của chúng ta ư?” Sao có thể để kẻ khác cướp mất KPI của em gái cậu! Một sợi lông của quỷ hồn cũng không được phép lấy đi! “Chúng ta cướp trước!” Tô Tử Du nhìn đồng hồ, hưng phấn nói: “Quét gọn hết!” Cậu vung nắm đấm một cách kiêu ngạo.
Túc Bảo cũng ngạo nghễ vung nắm đấm nói: “Quét gọn hết!”