Túc Bảo và Tô Tử Du cùng nhìn về phía Vương Gia Gia. Vương Gia Gia "..." Cô ấy vô thức ôm chặt cổ chồng. Chồng cô ấy lập tức nói: "Buông ra em!" Túc Bảo lẩm bẩm: “Làm thế nào để đến được nhà cũ của dì này?” Tô Tử Du hỏi: “Là nhà của ba mẹ dì ấy à?” Túc Bảo gật đầu: "Dạ! Cụ rùa nói quỷ hồn đang ở nhà ba mẹ dì ấy." Tô Tử Du trầm ngâm, nói: “Ừm… Hay nói chúng ta hơi mệt nên muốn tới nhà dì ấy uống trà?” Hai đầu chân mày của Túc Bảo nhíu chặt, bé nói: “Nếu họ từ chối thì sao?” Dù sao đó cũng đâu phải nhà riêng của dì ấy! Mộc Quy Phàm mặt không đổi sắc, nói: “Tôi khuyên hai người nên về nhà ba mẹ Vương tiểu thư trước, tốt nhất hãy để cô ấy uống chút nước nóng. Vốn dĩ tôi có thể đưa hai người về thẳng nhà của hai người nhưng xe tôi hết xăng rồi.” Chồng của Vương Gia Gia lập tức nuốt lại lời chuẩn bị thốt ra. Anh ấy thấy những lời Mộc Quy Phàm nói có lý, không biết vì sao, anh ấy cũng cảm thấy tay chân mình lạnh buốt. Túc Bảo và Tô Tử Du lập tức nhìn Mộc Quy Phàm với ánh mắt ngưỡng mộ. Ba thật lợi hại! Chồng của Vương Gia Gia suy nghĩ một chút rồi nói: "Vậy... chúng ta về nhà ba mẹ vợ của tôi trước đã!" Anh ấy có vẻ miễn cưỡng. Nơi này rất gần nhà bố mẹ Vương Gia Gia, xe chạy chưa đến hai phút đã tới nơi. Mộc Quy Phàm đỗ xe, sau đó cả nhóm người đi về phía khu chung cư. Túc Bảo khó hiểu hỏi: “Chú ơi, hình như chú không muốn tới nhà ba mẹ vợ lắm nhỉ?” Chồng của Vương Gia Gia không nói gì, cô ấy nói trước: “Anh ấy vốn không thích đến!” Gia đình chồng cô ấy ở tỉnh khác, hàng năm vào dịp Tết, Quốc khánh và tết Thanh minh, cô ấy đều cùng chồng lái xe hơn một nghìn km về quê chồng ở nông thôn mà không hề phàn nàn. Đằng này, nhà ba mẹ cô ấy chỉ cách nhà họ chưa đầy mười phút lái xe thì chồng cô ấy lại không muốn đến, kể cả vào dịp nghỉ lễ. Vương Gia Gia luôn mang quà đến cho ba mẹ chồng, nấu ăn tại nhà ba mẹ chồng, cho gà ăn, giúp việc nhà, v.v. Nhưng chồng cô ấy thì không, mỗi lần về nhà ba mẹ vợ, chồng cô ấy chỉ mua đồ tạp hóa, đến nơi thì ngồi một mình nghịch điện thoại. Chồng của Vương Gia Gia chế nhạo: "Đến nhà ba mẹ em làm cái gì? Đến nghe em tiêu phí tiền cho ba mẹ thế nào à?" Vương Gia Gia khó chịu: "Anh quá đáng rồi đấy? Anh chưa từng nói với ba mẹ em là anh không đồng ý!" Đúng vậy, cô ấy luôn phải chạy đi chạy lại giữa hai bên. Chồng Vương Gia Gia muốn cô ấy vạch rõ ranh giới với ba mẹ ruột, còn muốn cô ấy tính toán rạch ròi với em trai. Nhưng anh ấy cũng chưa bao giờ đứng về phía cô, luôn để cô đi, nếu cô không xử lý tốt thì khi cô quay về sẽ nói mỉa mai châm chọc. Quả nhiên, chồng Vương Gia Gia lại nói: “Việc nhà em thì em tự mình giải quyết, liên quan gì đến anh? Anh không muốn xen vào chuyện nhà em.” “Tự em giải quyết là được, lớn chừng này rồi còn không xử lý nổi chút chuyện đó à?” Vương Gia Gia "..." Cô ấy tức giận nói: "Cho em xuống!" Chồng của Vương Gia Gia dứt khoát phớt lờ lời nói của vợ. Túc Bảo nhìn hai người tranh cãi, cái đầu nhỏ của bé lại tràn đầy thắc mắc. “Anh ơi, đây có phải ‘độc mồm độc miệng’ mà người ta vẫn nói không?” Túc Bảo hỏi nhỏ. Tô Tử Du gật đầu: “Còn không phải sao?” Túc Bảo thở dài, sắc mặt nghiêm túc, lông mày nhíu lại. Cô bé nói: "Chú ơi, con thấy chú làm vậy cũng không đúng đâu." “Tuy chú hiểu đạo lý, nhưng lại không muốn nói lý lẽ.”
“Chú không chịu lội vào vũng nước lầy, không chịu ra mặt nói lý còn không vui vẻ trong lòng. Chú biết dì hồ đồ, nhưng ngoài việc chỉ trích gì thì chẳng làm gì hết!”