Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

chương 306 anh chẳng nhìn thấy gì hết!!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Túc Bảo cứ vậy mà thu phục quỷ hồ đồ một cách nhẹ nhàng. Cô bé mừng rơn, phấn khích hỏi: “Anh ơi, em có lợi hại không? Em siêu lợi hại phải không?” Tô Tử Du kinh ngạc ngẩn người. Đâu chỉ siêu lợi hại…. Cái này phải gọi là chạm tới tận trời cao rồi. Không phải chứ, em gái cậu tiến bộ nhanh thế ư? Lần trước, cô bé chỉ biến hóa huyền ảo ra một chiếc la bàn bát quái và lưới trói buộc linh hồn màu đỏ thôi mà. Còn cách biến hóa ra cái vạc với cái búa lớn này cô bé học từ lúc nào thế…. Tô Tử Du sửng sốt: “Lợi hại…. siêu dũng mãnh luôn!” Em gái lợi hại quá, làm thế nào bây giờ, cậu ngày càng không thể kiềm chế sự ngưỡng mộ của mình dành cho em gái. Túc Bảo nghe mà vui mừng không thôi. “Ba ơi, con thu phục được ác quỷ rồi, nó là quỷ hồ đồ!” Cô bé con quay đầu khoe khoang với Mộc Quy Phàm. Mộc Quy Phàm cưng nựng xoa đầu Túc Bảo, tấm tắc khen ngợi: “Bảo bối nhà chúng ta thật tuyệt!” Tiếc là…. Anh chẳng nhìn thấy gì hết!! Anh hơi cụp mi, đáy mắt thoáng hiện sự phức tạp. Mộc Quy Phàm giơ tay lên nhìn đồng hồ lần nữa, đã sáu giờ rồi. Bên ngoài trời đã hửng sáng, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng một hai cô chú chào nhau rồi đi mua đồ. Mộc Quy Phàm nói: “Đã đến lúc về rồi, nếu bà ngoại con phát hiện con lại mất tích thì chắc sẽ chặt đôi ba bằng tay không đấy!” Túc Bảo thu bốn ác quỷ vào trong hồ lô, duỗi eo, nói giọng non nớt: “Dạ!” Khó lòng tưởng tượng đây chính là tiểu Diêm vương vừa dùng chiếc búa màu tím vàng đánh ác quỷ trở lại hình dạng ban đầu! Trong bếp, Vương Gia Gia và chồng vẫn đang tranh cãi... Hai người đè thấp giọng, anh một câu tôi một câu, không có câu nào nhằm giải quyết vấn đề. Vương Gia Gia buộc tội chồng còn chồng cô ấy thì mỉa mai. Túc Bảo thở dài, lắc đầu nói: “Chú dì ơi, tụi con về trước nha!” Lúc này, Vương Gia Gia mới nhớ ra mình đang đun nước, vội vàng nói: "A... Con về luôn à? Thôi ngồi xuống một lát đã, chờ dì pha trà cho mọi người." Túc Bảo xua tay, tiện thể xua đi âm khí trên người Vương Gia Gia. Ngẫm nghĩ một chút, Túc Bảo nói: “Dì ơi, cuộc đời con người không có nhiều cơ hội để hối hận đâu, nếu người quá hồ đồ thì rất dễ bị quỷ nhắm đến!” Nói xong, Túc Bảo lại nhìn về phía chồng Vương Gia Gia, nói: "Chú, bà ngoại con nói, nếu ai đó chỉ biết nói lý lẽ mà không làm gì hết thì còn đáng ghét hơn chẳng nói gì." Túc Bảo nói xong, vẫy tay nhỏ bé rồi rời đi theo ba mình. Vợ chồng Vương Gia Gia sững sờ tại chỗ, không nói nên lời. Chồng của Vương Gia Gia im lặng ngồi trên ghế sô pha, chẳng biết qua bao lâu mới nói: “Anh muốn em vạch rõ ranh giới với người nhà em cũng chỉ vì muốn tốt cho em thôi!” “Em trai em nói muốn mua nhà, em bèn cho tiền!” “Ba em nhập viện không có tiền, em cũng chi viện phí. Ba em nói muốn mua đất xây mộ, em cũng là người duy nhất bỏ tiền. Lẽ nào em muốn nuôi cả nhà em suốt đời à?” Vương Gia Gia mím môi: "Không đâu, chuyện của ba em là chuyện cuối cùng rồi..." Chồng cô ấy cười khẩy: “Thật sao? Vậy để anh hỏi em, mấy năm nữa mẹ em cũng bệnh, em trai em không có tiền, em có quan tâm hay không? Vài năm nữa, con của em trai em chào đời. Lỡ như gặp chuyện ngoài ý muốn phải nhập viện rồi tìm đến em vay tiền, em có đưa không??” Vương Gia Gia nghẹn họng. Chồng cô ấy nói tiếp: “Trước đây anh không muốn quan tâm đến chuyện của gia đình em. Chuyện của gia đình em thật sự khiến người ta khó chịu. Lời Túc Bảo vừa nói không sai, quả thực anh đã làm không đúng.”

“Nhưng giờ anh nói rõ cho em biết, phải nhân chuyện lần này vạch rõ ranh giới đi. Đất xây mộ lần này 250 ngàn tệ đúng không, chúng ta chỉ đóng góp 150 ngàn thôi. Vẫn là câu nói đó, nếu lần này em không nghe theo ý kiến của anh thì chúng ta ly hôn, con gái ở với anh!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio