Cô bé không kiên nhẫn quay la bàn trên tay, đột nhiên hơi khựng lại, híp mắt. Ồ? Tên trộm tháp tới rồi?? Nghe tin Túc Bảo tới, hai mắt Cố Thất Thất sáng lấp lánh, cô ấy vội vàng chạy ra đón. Bà Cố điềm nhiên như không đi theo sau Cố Thất Thất. Vừa bước vào nhà họ Cố, Túc Bảo đã ồ lên: “Đẹp quá!” Biển hoa hồng, những chú gấu nhỏ, trái tim, ngôi sao, kẹo… được dùng để trang trí. Rất mộng mơ và dễ thương! Tô Lạc như nhớ ra điều gì đó, hỏi: "Túc Bảo, con đã thấy bó hoa gấu cậu tư tặng con hôm nọ chưa?" Anh đã quên béng chuyện này vì mải nghĩ chuyện của Ngọc Nhi. Lúc này Túc Bảo cũng nhớ ra, gật đầu nói: “Con thấy rồi ạ, cảm ơn cậu tư!” Tô Lạc cảm thấy thoải mái, Túc Bảo phải thích gấu con mà anh tặng hơn gấu con nhà người khác mới được nha! Từ xa đã trông thấy Cố Thất Thất đang sải bước đi về phía này. Trên mặt cô ấy hiện lên niềm vui không thể nào che giấu được, cô ấy sững sờ trong giây lát khi nhìn thấy Túc Bảo. Túc Bảo đã cắt tóc ư? Nhưng... dễ thương quá! "Túc Bảo!" Cố Thất Thất nhịn không được bế cô bé lên: "Ồ, em cắt tóc mới rồi! Nhìn đẹp quá!" “Cảm ơn em đã đến chúc mừng sinh nhật chị. Chị đã chuẩn bị những chiếc bánh nhỏ thơm ngon, mật cây dương, khoai môn viên và bánh quế. Em muốn ăn cái nào trước?" Túc Bảo bỗng cảm thấy rất đói, nóng lòng hỏi: "Em có thể ăn tất cả các món đó cùng nhau được không?" Cố Thất Thất chợt cảm thấy không bõ công dậy sớm, cô ấy vui vẻ bế Túc Bảo đến khu ăn uống. Tô Lạc nhìn món quà còn chưa kịp tặng trên tay. Anh thậm chí không có cơ hội để ngắt lời. Lúc này, anh hồ nghi không biết Cố Thất Thất có muốn mời anh thật không, hay chỉ cần Túc Bảo đến là được rồi? Ngay lúc Túc Bảo toan tìm chỗ ngồi thì ông bà Cố đi tới. Tô Lạc là một trong tám người con trai của nhà họ Tô, ông bà Cố đương nhiên phải đến chào hỏi. Bà Cố thầm đánh giá Tô Lạc, càng nhìn càng thấy hài lòng. Đeo cặp kính gọng vàng, thoạt nhìn cũng biết anh không phải người hiền lành gì cho cam, là kiểu người có vẻ ngoài lịch sự nhưng tâm địa xấu xa… rất được nha!!!! Cố Thất Thất không hề biết ba mẹ cô ấy đều hiểu nhầm. Cô ấy vui vẻ dẫn Túc Bảo tới phòng ăn rộng lớn để ăn ngon. Cố Thịnh Tuyết làm bộ tùy ý đổi vị trí, từ khi Túc Bảo bước vào cửa, cô bé đã luôn chú ý tới Túc Bảo. Hóa ra đây là tiểu đạo sĩ có khả năng bắt quỷ của nhà họ Tô, nhìn không lợi hại chút nào, sao lại cướp được KPI của cô bé chứ? Túc Bảo ú lên rồi cắn một miếng bánh, đột nhiên đến gần Cố Thất Thất, thấp giọng hỏi: "Chị Thất Thất, đó là em của chị à? Sao chị ấy cứ nhìn em hoài?" Có phải cũng muốn ăn bánh ngọt không? Đã bắt được quỷ chưa mà muốn ăn bánh? Không biết tại sao, Túc Bảo luôn có cảm giác không hợp với Cố Thịnh Tuyết, hễ thấy Cố Thịnh Tuyết là Túc Bảo lại muốn bắt nạt một chút!! Bây giờ thì bé đã hiểu vì sao trông thấy cụ rùa, Tiểu Ngũ luôn muốn giẫm một phát rồi! Cố Thất Thất nói: “À, đó là em gái của chị, tên là Cố Tiểu Bát, em gái chị tính tình hơi kỳ quặc, em không cần để ý tới con bé đâu!” Túc Bảo nghiêng đầu hỏi: “Sao lại nói là kỳ quặc ạ?” Vẻ mặt Cố Thất Thất lập tức trở nên thần bí hệt như mấy bà bác thích buôn chuyện trong thôn, cô ấy nói: “Em không biết đâu, em gái chị chưa bao giờ khóc. Trẻ con nào sinh ra cũng khóc nhưng con bé thì không hề!” Túc Bảo mở to mắt: "Ồ! Thế lúc ngã chị ấy cũng không khóc à?" Cố Thất Thất lắc đầu: "Không nha." Túc Bảo lại hỏi: “Bị người khác đánh chị ấy cũng không khóc sao?” Cố Thất Thất: “Cũng không luôn!”