Túc Bảo không hề căng thẳng như Cố Thịnh Tuyết, gương mặt nhỏ của bé hiện vẻ thoải mái. Thấy Cố Thịnh Tuyết thừa nhận đã trông thấy quỷ hồ đồ trễ hơn, Túc Bảo an ủi: “Không sao đâu~” Cố Thịnh Tuyết cảm thấy Túc Bảo đang cố tình chọc người khác tức giận! Không đợi Cố Thịnh Tuyết nói thêm, Túc Bảo lại hỏi: “Chị Tiểu Tuyết, thế chị bắt quỷ xong thì cất ở đâu? Cất ở tầng hai ư? Căn phòng kia à?” Bé chỉ vào một căn phòng trên tầng hai và hỏi: "Dùng gì để đựng quỷ hồn? Bắt được nhiều quá!! Phòng đầy rồi kìa, lợi hại quá!" Cố Thịnh Tuyết chau mày, Túc Bảo đang nói linh tinh gì thế? Mặt Cố Thịnh Tuyết vẫn lạnh tanh, cô bé đứng dậy, hoàn toàn không muốn ngó ngàng tới Túc Bảo. Cố Thất Thất bưng mật hoa dương tới, vừa hay nhìn thấy Túc Bảo chỉ tay về phía căn phòng, cô ấy nói: “Đó là phòng của chị nha!” Túc Bảo sửng sốt. Phòng của chị Thất Thất ư? Tại sao lại có nhiều quỷ vậy? Tuy không phải quỷ lợi hại, thậm chí còn không được tính là oán quỷ…. nhưng có rất nhiều nha! Vô số cô hồn dã quỷ sắp tan biến, hơi thở yếu ớt đến mức gần như sắp không tồn tại nữa. "Chị Thất Thất, em có thể vào phòng chị xem được không?" Túc Bảo lo lắng. Cô bé liếc nhìn Cố Thịnh Tuyết một cái. Hình như chị Tiểu Tuyết không hề phát hiện ra phòng chị Thất Thất có quỷ….? Xem ra chị Tiểu Tuyết không lợi hại như bé nghĩ rồi! Nghe Túc Bảo xin phép vào phòng Cố Thất Thất, Cố Thịnh Tuyết mới nhận ra phòng chị gái của cô bé có quỷ! Nực cười! La bàn của cô bé không có gì bất thường khi ở trong nhà, sao có thể chứ! Cố Thất Thất vui vẻ nói: "Được! Trong phòng của chị có rất nhiều thứ thú vị! Đến đây, chị sẽ cho em xem!" Cô ấy đưa một cốc mật hoa dương cho Túc Bảo, lại tự mình lấy một cốc khác, hỏi bâng quơ: "À đúng rồi Cố Tiểu Bát, em có muốn uống không, muốn thì tự đến tủ lạnh lấy nha." Cố Thịnh Tuyết "..." Cô bé không muốn đếm xỉa đến chị gái cũng vì một trong những lý do như này, cô bé đã nói tên cô bé không phải là Cố Tiểu Bát rồi mà. Cô bé lạnh lùng quay người rồi đi lên lầu trước. Túc Bảo nói phòng chị gái của cô bé rất nhiều quỷ, cô bé không tin. Đến căn phòng trên tầng hai, Cố Thất Thất đẩy cửa ra. Bây giờ là ban ngày, nhưng trong phòng lại kéo rèm xuống nên hơi âm u. Cố Thất Thất bật đèn lên, nhìn rõ cảnh tượng trong phòng, Túc Bảo sững sờ. Chỉ thấy trong phòng có rất nhiều tủ trưng bày, trong tủ chứa đầy các loại búp bê nhỏ. Phòng của Cố Thất Thất rất lớn, có bảy - tám cái tủ trưng bày như vậy, mỗi tủ lại có bảy - tám tầng, một tầng đặt một hoặc hai con búp bê. Mỗi con búp bê đều có phòng, khu vườn và thú cưng riêng. Túc Bảo sửng sốt nói: "chị Thất Thất, chị nuôi gì thế..." Cố Thất Thất nói như một đứa trẻ đang chia sẻ đồ chơi: "Em cũng biết cách nuôi búp bê à? Chị là người chơi hạng Cốt Hôi trong hội nuôi búp bê đó nha. Mỗi con búp bê đều được chị hao tâm tổn trí thiết kế ra và đặt làm riêng, tất cả đều độc nhất vô nhị." Cố Thất Thất thích thế giới hư cấu của anime, hoạt hình, ngoài vô số búp bê được đặt làm riêng này, còn có hai tủ trưng bày với các nhân vật hoạt hình. Không có âm khí trong các nhân vật anime ở hai tủ trưng bày, nhưng trong mỗi con búp bê được làm theo yêu cầu lại ẩn chứa một quỷ hồn…. Túc Bảo sững sờ, Cố Thất Thất quả nhiên xứng danh người chơi hạng Cốt Hôi….. Bé hỏi nhỏ Cố Thịnh Tuyết: "Chị Tiểu Tuyết, chị có thấy không?” Cố Thịnh Tuyết cau mày, lạnh lùng nói: "Không phải chỉ là búp bê thôi sao?" Loại đồ chơi này nhiều vô số kể mà.
Thông thường bên trong búp bê chẳng có gì đặc biệt, trừ phi cố ý giở trò nghịch ngợm.