Trong người những con búp bê này tuyệt đối không có lẫn tro cốt, cô bé có cách để xác nhận điều đó, nói không có thì chắc chắn không có! Túc Bảo có thể bắt quỷ hồ đồ, nhất định là có người giúp Túc Bảo, hoặc là chơi ăn gian. Túc Bảo nghe vậy, lập tức phản bác: “Chị mới kém, chị mới kém, chị là Chân Cơ vào vườn rau để hái rau!” [1]. [1]: Câu nói phổ biến trên mạng, chỉ những người chơi game quá kém! Cố Thịnh Tuyết: “….” Muốn đấm một cái thật mạnh! Túc Bảo đang thách thức sự nhẫn nại của cô bé đấy! Túc Bảo chỉ tay vào búp bê, nói: “Trong con này có tro cốt, chị xem đi, đã kém còn không cho người khác chê!” Cố Thịnh Tuyết nói: “Không có, chị nói không có là không có!” Cô bé không tin ngay cả điều này cô bé cũng không nhìn ra được. Túc Bảo: “Có, em nói có là có!” Cố Thịnh Tuyết: “Không có!” Túc Bảo: “Có!” Hai cô bé bắt đầu cãi nhau, chị một câu em một câu. Khi Tô Lạc đi lên tầng hai thì bắt gặp cảnh này. "Ừm, đây là sao...?" Anh hỏi: "Tại sao lại cãi nhau như vậy?" Túc Bảo bĩu môi nói: "Con nói chị ấy kém, chị ấy lại không chịu thừa nhận." Cố Thịnh Tuyết càng tức giận càng trở nên lạnh lùng, cười mỉa nói: "Em không kém, em là giỏi nhất được chưa!" Túc Bảo "Cảm ơn chị~!" Cố Thịnh Tuyết tức giận, phất tay áo bỏ đi, nhưng đi được hai bước lại vòng lại lấy một con búp bê, sau đó xoay người rời đi. Gọi điện xong, Cố Thất Thất phát hiện ra Cố Thịnh Tuyết vừa lấy đi một con búp bê, vội đuổi theo: “Em lấy búp bê của chị làm gì?” Cố Thịnh Tuyết không buồn ngoảnh đầu lại. Mấy con búp bê này vô cùng quan trọng với Cố Thất Thất, cô ấy lập tức chạy lên chắn đường. Tô Lạc hỏi Túc Bảo: “Tiểu bảo bối, có chuyện gì vậy con?” Mới mấy phút không gặp mà bé con đã cãi nhau với người ta rồi. Trước đây Túc Bảo luôn rất ngoan mà, sao hôm nay lại hơi khác thường như vậy, nhìn xem Túc Bảo chọc giận em gái của Cố Thất Thất tới mức nào. Túc Bảo chỉ tay vào tủ trưng bày: “Cậu tư, nhìn mấy con búp bê kia đi!” Tô Lạc hỏi: "Những con búp bê này làm sao vậy?" Anh thờ ơ liếc nhìn nó, dường như không có gì khác biệt. Túc Bảo nói: “Những con búp bê này là búp bê ma thật đó, chúng được làm từ tro cốt của con người.” Tô Lạc "..." Cả người anh cứng đờ. Anh nhìn lại đám búp bê, chỉ cảm thấy chúng đang nhìn anh chằm chằm, dõi theo động tác của anh... Nụ cười của Tô Lạc cứng ngắc: “Túc Bảo, con đang đùa à…” Túc Bảo lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc: “Không ạ. Những con búp bê này được làm từ tro cốt của con người, nhưng chị Tiểu Tuyết nói không phải, thế là chúng con bắt đầu cãi nhau. Chị ấy chuyên bắt quỷ nhưng đến quỷ ở trong nhà cũng chẳng hay biết, bởi vậy con mới bảo chị ấy là Chân Cơ hái rau…..” Tô Lạc "..." Em gái của Cố Thất Thất...cũng có thể nhìn thấy quỷ ư? Nhưng lời Túc Bảo vừa nói… gì mà Chân Cơ vào vườn rau... Khóe miệng anh khẽ giật: "Ai dạy con cái đó thế?" Ánh mắt Túc Bảo trong sáng ngây thơ, bé nói: “Ba con dạy ạ!” Tô Lạc nhất thời nghẹn họng.
Lúc này, Cố Thất Thất quay về phòng. Tô Lạc nghĩ đến căn phòng đầy búp bê của cô ấy, không hiểu sao nhìn người đồng nghiệp mà anh đã làm việc cùng hơn nửa năm, anh lại có cảm giác như nhìn thấy ma quỷ…..