Túc Bảo lắc đầu, "Không có gì, chị Thất Thất, về sau chị đừng đến nơi đó làm búp bê nữa! Bọn họ làm đồ không tốt đâu!" Cố Thất Thất "?" Chỉ là một vết nứt thôi...Không nghiêm trọng vậy chứ… Tuy Cố Thất Thất vẫn hồ nghi, nhưng xếp hạng của nơi làm búp bê đã giảm một bậc trong lòng cô ấy. Cố Thất Thất nói: "Túc Bảo, em và cậu em xuống nhà ăn trước đi, chị phải xử lý chút chuyện của con búp bê này." Túc Bảo gật đầu, dặn dò: “Chị Thất Thất nhớ phải kéo rèm lên nhé, không được phơi nắng sẽ khiến các búp bê khó chịu đó!” Cố Thất Thất sửng sốt, vô thức gật đầu, nhìn Tô Lạc bế Túc Bảo đi xuống lầu. Cô ấy hồ nghi quay về phòng, không hiểu sao lại cảm giác căn phòng nóng hơn một chút. Nơi sản xuất búp bê nói, tốt nhất không nên để búp bê tiếp xúc với ánh nắng mặt trời, nếu không chúng sẽ dễ bị ố vàng và nứt nẻ. Thế nên cô ấy luôn đóng rèm, hơn nữa, khi quay phim cô ấy thường sống ở chung cư gần công ty nên các búp bê càng bị nhốt trong phòng lâu hơn. Có lẽ Túc Bảo nói đúng... Cố Thất Thất kéo rèm ra. Không biết có phải ảo giác không, Cố Thất Thất cảm thấy bóng tối phía sau đám búp bê hơi vặn vẹo, nhưng khi cô nhìn kỹ hơn thì không có gì. "Thật là kỳ lạ..." Cố Thất Thất đặt Yêu Yêu lên tủ trưng bày rồi chụp thêm vài bức ảnh, sau đó gửi cho ‘Ngôi nhà dưới gốc cây mùa xuân.’ [Vết nứt là ở vị trí này... À, em gái tôi đã lấy đi một chiếc giày của Yêu Yêu, hãy làm một đôi giày khác cho Yêu Yêu nhé…] Người của công ty làm búp bê lần lượt đưa ra phản hồi, cuối cùng nói: [Cố tiểu thư, chúng tôi biết cô là diễn viên nổi tiếng. Cuối tháng 7, CB Comics sẽ tổ chức chuyến lưu diễn toàn quốc về câu chuyện búp bê mùa hè. Cô có thể làm người phát ngôn cho điểm dừng chân đầu tiên không? ?? Chỉ cần mang theo hai con búp bê yêu thích của cô là được!] Woa, là triển lãm búp bê đó nha! Cố Thất Thất hỏi thời gian cụ thể, xác định chắc chắn mình có thời gian xong, cô ấy đã đồng ý. Ở tầng dưới, Tô Lạc bưng một đĩa hoa quả nhỏ đến cho Túc Bảo, hỏi: "Xử lý xong chưa con?" Túc Bảo lắc đầu, uốn nắn: "Không phải là xử lý!" Cô bé giải thích: “Những quỷ hồn này không phải loại quỷ lợi hại gì, chỉ là cô hồn dã quỷ sắp tiêu biến thôi ạ…” “Chúng chết vì một số nguyên nhân như gặp tai nạn… nên không đi đầu thai được, cứ phải lang thang ở chốn trần gian…Thời gian trôi qua, chúng sẽ ngày càng giống không khí, từ từ tiêu biến.” “Giống em gái nhỏ trước mặt cậu hồi nãy ý, em ấy bệnh mà chết, nhưng không nỡ xa ba mẹ nên không đi đầu thai. Có điều, quá lâu rồi nên em ấy đã quên dáng vẻ của ba mẹ mình…” “Em ấy chết trong bệnh viện, không tìm được đường về nhà, sau đó thì bị thu hút tới đây." Đầu ngón tay của Tô Lạc cứng ngắc. Tiểu bảo bối, con không cần giải thích kỹ như vậy đâu…. "Muốn ăn nho không con? Cậu tư lấy cho con." Tô Lạc mặt không đổi sắc, hỏi. Túc Bảo nghiêng đầu nhìn anh: "Cậu tư, cậu sợ phải không? Nếu sợ thì con sẽ không nói nữa!" Tô Lạc: "Làm gì có, cậu chỉ… sợ con khát thôi!" Túc Bảo trưng ra bản mặt ‘con hiểu mà’, khẽ vỗ vai Tô Lạc. Tô Lạc "..." Cuối cùng thì bữa tiệc sinh nhật khiến người ta cảm thấy cả người không thoải mái cũng qua đi, Tô Lạc nhanh chóng đứng dậy, tìm cơ hội dẫn Túc Bảo đến chào tạm biệt ông bà Cố. Cố Thất Thất: “Ơ? Sao về sớm thế?” Cô ấy nắm chặt tay Túc Bảo như không nỡ rời xa. Bà Cố nhìn con gái, chậc, đủ rồi nha… Có thể đừng lộ liễu như vậy được không hả? Mượn danh nghĩa thích trẻ con để tiếp cận Tô Lạc đây mà… Bà hiểu, bà hiểu… Bà Cố cười dịu dàng: “Hình như Túc Bảo cũng rất thích Thất Thất, lần sau rảnh, Tô tiên sinh lại đưa Túc Bảo tới chơi nhé!” Nói đến đây, bà Cố không khỏi chạm tay vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Túc Bảo. Đứa bé này thật dễ thương Nếu con gái út của bà dễ thương bằng một nửa Túc Bảo thôi đã tốt rồi. Cố Thịnh Tuyết vừa xuống lầu đã trông thấy cảnh ba mẹ và chị gái mình đang vây quanh Túc Bảo, mặt ai cũng hiện vẻ si mê Túc Bảo. Cô bé khịt mũi lạnh lùng và quay đầu đi.
Làm ra vẻ đáng yêu thật đáng xấu hổ mà!