Khu thương mại quận Tây Lương. Đây là một khu thương mại cũ của thành phố, đường xá chật hẹp hơn, cũng không được cao như các khu mới. Kiến trúc tiêu biểu là tòa cao ốc Tây Mậu, giữa một rừng nhà lầu hai mươi, ba mươi tầng, tòa nhà sở hữu tận bốn mươi bảy tầng như nó đúng là hạc giữa bầy gà. Trong tòa cao ốc Tây Mậu có rất nhiều hộ kinh doanh, từ quán bar, nhà hàng, tiệm quần áo, trang sức, giày dép, cho đến các văn phòng, khu vực làm việc… do các công ty thuê. Ngôi nhà dưới gốc cây mùa xuân nằm ở tầng ba mươi tám trong tòa cao ốc Tây Mậu, giữa mấy trăm mấy ngàn cửa hàng được trang trí bắt mắt, nó thật sự không quá nổi bật. Tô Tử Du lần theo địa chỉ, tìm đến được đây. Nhìn cửa hàng khiêm tốn trước mặt, cậu thật sự không dám tin đây chính là xưởng búp bê đã làm ra con búp bê trị giá năm triệu. Túc Bảo chỉ tay vào một tấm bảng hình vuông, lớn bằng ổ điện, lẩm nhẩm: “Xưởng búp bê Ngôi nhà dưới gốc cây mùa xuân.” Tô Tử Chiến giật giật khóe miệng: “Mấy chữ?” Túc Bảo: Hửm? Cái này bé biết! Bé chăm chú đếm, sau đó hào hứng trả lời: “Bảy ạ!” Tô Tử Chiến lại hỏi: “Thế cái ban nãy em đọc là mấy chữ?” Túc Bảo giơ bàn tay lên, vừa duỗi ngón tay vừa đếm: “Xưởng búp bê Ngôi nhà dưới gốc cây mùa xuân… Một hai ba bốn năm sáu bảy tám chín mười… Mười ạ” Tô Tử Chiến cười khẩy: “Không tệ, đếm đúng lắm. Trên bảng hiệu ghi có bảy chữ, em lại đọc ra mười chữ, nghe hợp lý không?” Túc Bảo lắc đầu, ngây thơ nói: “Anh ơi, em sai rồi.” Tô Tử Chiến lập tức cứng họng. Cuối cùng chỉ có thể trưng ra vẻ mặt vô cảm, nói: “Tóm lại, hàng chữ bên trên là Ngôi nhà dưới gốc cây mùa xuân.” Túc Bảo gật đầu, trợn mắt nhìn mấy chữ trước mặt, cố gắng ghi nhớ nó vào đầu. Đúng lúc này, có một cô gái bước ra từ bên trong, trước người còn khoác tạp dề, hơi nghiêng người, cười hỏi: “Chào các bạn nhỏ, các em có khỏe không, hôm nay các em tới đây là để…” Tô Tử Du đáp: “Bọn em tới để đặt làm búp bê theo yêu cầu.” Chị gái sững sốt, sau đó đưa mắt nhìn quanh một lần, khó hiểu hỏi: “Phụ huynh của các em đâu?” Tô Tử Du và Túc Bảo đồng loạt nhìn về phía Tô Tử Chiến. Phụ huynh Tô Tử Chiến ngẩng khuôn mặt lạnh lùng lên: “Là em ạ.” Chị gái: “…” Emmm, không đùa đấy chứ? Đúng là cậu bé này rất cao, nhưng thoạt nhìn có vẻ mới tám… chín tuổi, cùng lắm là mười một, mười hai tuổi thôi. Tô Tử Chiến lạnh lùng hỏi: “Sao vậy, có vấn đề gì à?” Khoảnh khắc đó, trông cậu quả thật như bị Tô Nhất Trần nhập. Chị gái vô thức lắc đầu: “Không, không thành vấn đề… Mời vào…” Túc Bảo lập tức trưng ra vẻ mặt sùng bái, nhỏ giọng nói: “Oa… anh cả, anh chính là thần tượng của em!” Bé thuần thục áp dụng từ vừa được học với Tô Tử Chiến. Tô Tử Chiến hừ nhẹ một tiếng: “Có nịnh nọt cũng vô ích.” Dứt lời, cậu đút tay vào túi quần, nghênh ngang đi vào. Rốt cuộc là nịnh nọt có tác dụng hay không thì nhìn khóe miệng hơi hơi cong, nếu không nhìn kỹ sẽ không thể nhận ra của cậu là biết. Chị gái lấy ra một quyển sổ, hỏi theo thông lệ: “Xin hỏi ai muốn đặt làm búp bê thế? Có bản thiết kế không, hay là…” Tô Tử Du lấy ra một tờ giấy: “Có ạ, đây nè chị.” Có tiền có thể xui khiến ma quỷ, tối qua, trước khi tới đây, cậu đã thuê người thiết kế suốt đêm một nhân vật hoạt hình. Nhân vật này của cậu được lấy nguyên mẫu từ Túc Bảo, thế nên vừa nhìn thấy bản thiết kế, chị gái cũng vô thức liếc mắt nhìn Túc Bảo. “Đáng yêu quá.” Chị gái khen.
Tô Tử Du đáp: “Thế, chúng ta tới bàn chi tiết hơn đi!”