Quả nhiên không thể mong đợi một đứa trẻ có thể nhận ra mối nguy hiểm. Bây giờ, rõ ràng hai anh em họ đã bị người ta cố ý nhốt trong phòng, vậy mà Túc Bảo vẫn chẳng hay biết gì. Tô Tử Chiến kéo Túc Bảo: “Đi nào, em với Tô Tử Du toàn đến mấy nơi kỳ quái gì ấy!” Điều cậu chắc chắn bây giờ là nơi này chẳng bình thường chút nào. Túc Bảo nói: “Nơi này ít người mà, chẳng phải anh cả không thích những nơi đông người ư?” Tô Tử Chiến nghẹn họng. “Đi thôi!” Cậu lạnh mặt kéo Túc Bảo ra ngoài. Túc Bảo vội vàng lấy thứ gì đó từ trong túi ra: "Anh ơi, đợi một chút, em còn chưa làm xong việc." Cô bé cầm một nắm lá bùa màu vàng, chạy đến cạnh chiếc hộp, kiễng chân lên, cố gắng mở nắp hộp. Không với tới….. “Anh ơi….” Bé chỉ đành chớp chớp hai mắt nhìn Tô Tử Chiến. Tô Tử Chiến ấn tay vào huyệt thái dương, cẩn thận nhìn chiếc hộp gỗ rồi dè dặt mở nó ra, sau đó lập tức lùi về sau một bước. Dưới chân cậu chợt có cảm giác trơn trượt, cậu cúi đầu nhìn, không hiểu sao lại dẫm phải một cục tóc đen... Tim Tô Tử Chiến đập thình thịch. Túc Bảo kiễng chân lên, ném lá bùa vào hộp gỗ, một ngọn lửa xanh bỗng bùng lên. Một tiếng hét chói tai chợt vang lên rồi lập tức biến mất. Tô Tử Chiến kinh ngạc ngẩng đầu, há miệng nhìn hộp gỗ đang cháy. Cái này…. Túc Bảo châm lửa lúc nào thế nhỉ? Ban nãy ai gào lên chói tai vậy? Tô Tử Chiến hồ nghi rốt cuộc tai cậu có bị ảo giác không? Ngọn lửa nhanh chóng dập tắt, Tô Tử Chiến không muốn nán lại nơi này thêm một giây nào nữa, cậu bế Túc Bảo lên, toan rời đi. Túc Bảo vớ lấy một cái xẻng nhỏ, huơ tay nói: “Anh ơi, đợi thêm chút, đợi thêm lần này nữa thôi!” Thấy nét mặt nghiêm túc của Túc Bảo, Tô Tử Chiến vô thức ôm cô bé lại gần hộp gỗ rồi nhìn cô bé dùng xẻng nhỏ khuấy hộp. Túc Bảo vừa khuấy vừa lẩm bẩm: “Đánh đánh đánh! Đánh chết kẻ tiểu nhân!” “.…” Cuối cùng Túc Bảo cũng dừng lại, Tô Tử Chiến lập tức lấy chiếc xẻng nhỏ trong tay cô bé rồi ném sang một bên, sau đó đi nhanh về phía cửa. Quả nhiên cửa đã bị khóa. "Không thể ra ngoài được." Tô Tử Chiến lập tức giơ đồng hồ lên, chuẩn bị gọi điện thoại, chẳng ngờ nơi này không có tín hiệu. Cậu dứt khoát gọi 110. Trong trường hợp không có tín hiệu thì 110 vẫn có thể liên lạc được. Sau khi cuộc gọi được kết nối, Tô Tử Chiến bình tĩnh nói: “Alo…. Tụi con bị người ta nhốt ở tầng 38 của tòa nhà thương mại thuộc khu thương mại quận Tây Lương…” Tô Tử Chiến còn chưa dứt lời thì khóe mắt cậu đã liếc thấy Túc Bảo đang giật mạnh ổ khóa. Chiếc khóa sắt dày hơn cả cánh tay cứ vậy mà bị cô bé giật đứt. Ổ khóa cửa kính cũng cạch cạch mở ra. Các ngón tay đang đặt lên nút bấm điện thoại của Tô Tử Chiến bỗng khựng lại. “Mau đi thôi! Mau đi thôi!” Túc Bảo kéo Tô Tử Chiến. Tô Tử Chiến trợn mắt há hốc miệng, không thốt lên được một tiếng nào! Lẽ nào vừa nãy cánh cửa này chỉ vờ khóa ư?? Một giọng nói bỗng vang lên từ đầu kia điện thoại: “Alo, alo?” Túc Bảo kiễng chân, nói to: “Chú cảnh sát ơi mau tới đây, nơi này có tro cốt của con người nè….” Tô Tử Chiến vội tắt điện thoại. Hồi nãy Túc Bảo nói linh tinh trước mặt mấy nhân viên kia có thể bỏ qua, nhưng không thể báo án giả với cảnh sát được.