Tô Tử Chiến hỏi: “Chắc chắn chưa? Mấy món này đều cực kỳ cay đó.” Túc Bảo nhớ tới lần ăn cay trước, bé che mông lại theo bản năng. “Thế… Thế bỏ ít ớt thôi được không…?” Tô Tử Chiến lật thực đơn, lạnh lùng nói: “Không ăn được cay thì đừng ăn.” Túc Bảo mím môi, nhỏ giọng nói: “Nhưng mẹ thích ăn, Túc Bảo muốn ăn giúp mẹ.” Đầu ngón tay Tô Tử Chiến khựng lại. Cậu khép thực đơn lại, ngoắc tay gọi phục vụ tới rồi nói: “Một trứng hấp phù dung, thịt kho khoai sọ, cá hấp xì dầu… Và một con gà cay.” Túc Bảo dựng lỗ tai nghe, bé nghe được có món cay mới yên tâm. Tô Tử Du dò hỏi: “Em ăn được thật chứ?” Túc Bảo vỗ vỗ ngực nhỏ: “Yên tâm, em có thể ăn được.” Tô Tử Chiến cười nhạo một tiếng, cậu không nói gì nữa, chỉ bóc bát đũa dùng một lần ra rồi cẩn thận dùng nước sôi tráng qua chúng, bấy giờ cậu mới đặt những thứ đó lên trước mặt Túc Bảo. Khi ba người đang ăn cơm, bên kia… Cố Thịnh Tuyết thông qua một vài đường tắt mang chiếc giày búp bê kia đi kiểm tra. Nhìn kết quả kiểm tra được gửi về, cô bé được phen sét đánh ngang tai lần nữa. Nguyên liệu thành phần thật sự chứa tro cốt? Cố Thịnh Tuyết đờ đẫn hóa đá, kết quả kiểm tra trong tay cô bé thong thả đáp xuống mặt đất như một con bướm say rượu. “Không thể nào!” Cố Thịnh Tuyết ôm đầu: “Mình không thể nào cùi bắp như vậy được!” Bên tai cô bé liên tục vang lên câu nói kia của Túc Bảo: “Chị chính là đồ cùi bắp, Chân Cơ* cùi bắp!” (*) Chân Cơ là tướng game Cố Thịnh Tuyết không muốn ăn cơm! Bây giờ cô bé phải đi bổ túc mới được! Cô bé hỏi thăm được nơi chị cô bé đã đặt làm búp bê theo yêu cầu, vội vàng chạy tới. Khi đến cửa hàng cô bé thấy nơi này có rào chắn bao quanh, từ miệng quần chúng ăn dưa Cố Thịnh Tuyết biết được việc cửa hàng này dùng xương người để chế tạo búp bê đã bị phát hiện. Cảnh sát đang thu hồi những con búp bê dựa trên lịch sử tiêu thụ. Nghe nói chủ cửa hàng đã bỏ chạy, chỉ bắt được một nhân viên trông coi cửa hàng. Nhân viên đó hình như không biết chuyện này, người đó cũng sợ đến mức sắp hôn mê bất tỉnh. Cố Thịnh Tuyết lập tức trợn tròn mắt. Là ai… Là ai đã đi trước cô bé? “Nghe nói người báo án là ba đứa trẻ con…” “Ba đứa trẻ con ấy đáng thương thật, nghe bảo chúng nó thấy xương người bị nghiền nát trong xưởng, chúng sợ đến tè cả ra quần.” Cố Thịnh Tuyết: “...” Cô bé đi ngang qua hai người qua đường, không nhịn được cuối cùng dừng lại lạnh lùng nói: “Cô có thấy bọn họ sợ tè đến ra quần không?” Người qua đường chưa từng thấy đứa trẻ nào lạnh lùng như vậy, người đó bị dọa ngơ cả người: “À, cô cũng chỉ nghe nói thế thôi…” Sắc mặt Cố Thịnh Tuyết lạnh như băng: “Không tận mắt thấy thì đừng nói lung tung, lời đồn nhảm dừng nơi người trí*, đừng trở thành một người ngu xuẩn.” (*) ý là người có trí tuệ luôn biết chủ động phân loại thông tin nghe được và cân nhắc từng lời nói ra, không thổi phồng hay bóp méo sự việc, không nói lời đồn ác, không lấy chuyện làm quà. Dứt lời, cô bé quay người rời đi, đầu cũng không ngoảnh lại. Hai người qua đường đang ăn dưa há to miệng, họ khó hiểu quay sau nhìn nhau. Đứa trẻ này là ai! Thật khiến người ta thấy ghét! Cố Thịnh Tuyết bước ra khỏi tòa nhà, cô bé đi vào nhà vệ sinh, đóng cửa lại… Toàn thân cô bé tỏa ra khí lạnh. Trẻ con bình thường ai lại tới những chỗ như vậy. Trên thế giới cũng làm gì có nhiều chuyện trùng hợp đến thế, ba đứa trẻ người qua đường nói chắc chắn có một người là Túc Bảo! Đáng ghét, lại để bé nói đúng nữa rồi, bé xử lý cửa hàng búp bê còn nhanh hơn cô bé một bước. Cô bé thì như một người ngu dốt tự tin thái quá, mình điều tra ra trong búp bê thật sự có tro cốt thì người ta đã làm xong chuyện từ lâu rồi. Cô bé chỉ còn lại sự cô đơn lạnh lẽo! Cố Thịnh Tuyết không chịu nhận thua, trước khi Túc Bảo xuất hiện cô bé vẫn rất lợi hại! Một mình điều tra, một mình bắt quỷ, âm thầm diệt trừ không ít thứ không nên tồn tại.
Dựa vào cái gì mà từ khi Túc Bảo xuất hiện cô bé lại trở thành đồ ngốc chứ!