Cố Thịnh Tuyết không buồn ăn cơm tối, suốt đêm truy tìm người đứng sau ‘ngôi nhà dưới gốc cây mùa xuân’. Túc Bảo, Tô Tử Chiến và Tô Tử Du lại quay về trang viên nhà họ Tô. Dưới ánh mắt nghiêm nghị của bà cụ Tô, ba đứa trẻ chột dạ cúi đầu. Bà cụ Tô hỏi: “Ba đứa đã đi đâu, làm gì? Cảnh sát tìm đến nhận nhà chúng ta rồi đấy!” Tô Tử Chiến bình tĩnh đáp: “Túc Bảo thích búp bê nên tụi con định đặt làm một con cho em ấy. Túc Bảo vô tình nhìn thấy vài điểm kỳ lạ ở cửa tiệm nên tụi con đã gọi 110.” Cậu giải thích bâng quơ như thể ngay khi vào cửa hàng, Túc Bảo đã phát hiện ra điểm bất thường, sau đó ba đứa cậu lập tức rút lui! Bà cụ Tô hồ nghi nhìn Tô Tử Chiến. Đứa trẻ này chưa bao giờ nói dối. Có lẽ bà lo lắng quá nhiều rồi…. Tô Nhất Trần đứng bên cạnh lên tiếng: “Tiểu Chiến nói thật đấy mẹ. Sau khi báo cảnh sát, thằng bé còn tưởng đã báo án nhầm, chẳng ngờ bạ đâu báo đó lại báo trúng cửa hàng búp bê có vấn đề!” Tô Nhất Trần giải thích đơn giản, vẻ mặt lại vô cùng chắc chắn. Bà cụ Tô vốn có suy nghĩ đơn thuần nên hoàn toàn tin lời anh, bà càm ràm: “Đúng là kỳ lạ, dạo phố vẩn vơ mà cũng gặp phải chuyện thế này…. Sau này mấy đứa không được chạy lung tung nữa, nghe chưa? Muốn làm búp bê gì cứ nói với bà ngoại, ngoại sẽ kêu người tìm cửa hàng uy tín cho…” Tô Tử Du và Túc Bảo gật đầu như giã tỏi, Tô Tử Chiến thì vẫn kiệm lời như vàng: “Dạ!” Bà cụ Tô xua tay, ba đứa trẻ vội vàng trở về phòng như được ân xá. Trong phòng, Tô Tử Du lại mày mò một cái chậu sắt khác, hỏi: “Túc Bảo, chúng ta cứ mặc kệ chuyện này sao?” Ngôi nhà dưới gốc cây mùa xuân bị phá hủy nhưng kẻ chủ mưu đằng sau nó đã trốn thoát. Có thể ngay ngày mai kẻ này sẽ đổi tên cửa hàng thành cây mùa hạ mùa thu gì đó rồi tiếp tục công việc, cũng đâu ai biết được sự thật! Túc Bảo nói: “Đừng nóng ruột, để em bói một quẻ!” Cô bé duỗi tay, xốc quần áo lên, trịnh trọng lôi cụ rùa đang mổ tôm trong thùng ra. Cụ rùa ngậm miếng thịt tôm trong miệng "?" Túc Bảo thổi một hơi vào cụ rùa, hét lên: "Ha~ quay, quay, quay!" Cụ rùa đã sớm cảnh giác, ngay trước khi Túc Bảo làm động tác quay tròn, cụ rùa đã rụt đầu lại. Tô Tử Du ngẩn người, có chắc là bói quẻ bằng mai rùa là làm như này không đấy? Không rõ cụ rùa quay bao nhiêu vòng, mãi đến khi dừng lại, cụ rùa mới vươn đầu ra, tiếp tục ăn miếng thịt tôm. Mặt Túc Bảo nhuốm vẻ nghiêm túc, bé nhìn cụ rùa rồi lầm bầm lầu bầu: “A à, hóa ra là thế đó!” Tô Tử Du: “…” Gì thế, là gì thế? Túc Bảo nói: “Cụ rùa nói, chúng ta cứ hỏi chị Thất Thất là được.” Cô bé chạy đến bàn, cầm điện thoại di động lên, tìm số điện thoại của Cố Thất Thất rồi gọi điện. Cố Thất Thất đang quay phim, vừa thấy Túc Bảo gọi tới, cô ấy đã vội hỏi: “Bảo Nhi, sao vậy em?” Túc Bảo hỏi: "Chị Thất Thất, cuối tháng bảy âm lịch chị định đi đâu thế?" Cố Thất Thất ngẩn người, đi đâu cơ? Cô ấy có đi đâu đâu nhỉ! Sau đó, cô ấy sực nhớ ra gì đó, nói: "Ồ! Chị nhớ ra rồi, có triển lãm lưu động toàn quốc về câu chuyện búp bê mùa hè. Chị là người phát ngôn tại điểm dừng chân đầu tiên. Túc Bảo cũng đi à?" Cố Thất Thất vô cùng phấn khích, nếu Túc Bảo cũng đi thì cô ấy nhất định sẽ trang điểm cho Túc Bảo thành một tiểu loli xinh đẹp! Túc Bảo gật đầu nói thêm vài câu rồi cúp điện thoại. “Em hỏi được rồi, chị Thất Thất tham gia triển lãm lưu động toàn quốc về câu chuyện búp bê mùa hè, anh mau xem thử thông tin đi!” Tô Tử Du nhập cụm từ tìm kiếm với vẻ mặt bối rối, cuối cùng cũng tìm được thông tin về triển lãm lưu động này. Từ thông tin tuyên truyền trên mạng có thể thấy được, đây quả thực là triển lãm búp bê, hơn nữa còn có lễ cúng tế búp bê rất kỳ quái. Tô Tử Du kinh ngạc nhìn về phía Túc Bảo: “Bói quẻ bằng mai rùa cũng ra kết quả chính xác ư?” Túc Bảo chống nạnh, tự hào nói: “Đương nhiên rồi!” Tô Tử Du cảm thấy vô cùng bội phục! Bỗng nhiên, Tô Nhất Trần gõ cửa bước vào rồi hỏi chuyện xảy ra hôm nay. Anh trầm giọng nói: "Triển lãm lưu động toàn quốc về câu chuyện búp bê mùa hè ư? Túc Bảo muốn đi không con?" Túc Bảo gật đầu, kiên định nói: "Muốn đi ạ."