Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

chương 337 điều này không hề bình thường.

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cô gái thờ ơ đáp: “Hôm nay ai cũng mặc thế cả, nào phải mình chị đâu!” Dứt lời, cô ta dứt khoát quay người rời đi. Sau đó, cô ta tiếp tục phàn nàn với người bạn đồng hành của mình: “Tớ thật sự không nói nên lời luôn ấy. Thời đại bây giờ ăn mặc tự do, tớ hoàn toàn có quyền mặc bất cứ thứ gì mình thích khi ra ngoài. Sao lại có người thích quản lý chuyện ăn mặc của người khác thế nhỉ!” Người bạn đồng hành của cô ta cũng đồng tình: “Đúng đó đúng đó, tớ gặp quá nhiều kiểu người cổ hủ không hiểu được sở thích anime như này rồi. Chẳng ngờ lần này lại là một đứa trẻ. Thật sự buồn thay con bé, không biết phụ huynh của nó đã tẩy não nó như thế nào…” Lời phàn nàn của hai cô gái kia truyền tới tai Túc Bảo. Cô bé không cam lòng, nói to: “Nhưng nơi này là miếu Thành Hoàng, là nơi Thành Hoàng Gia và các chú chiến sĩ đã hi sinh tính mạng để bảo vệ mà!” Người qua đường kinh ngạc dừng lại, khó hiểu nhìn Túc Bảo và hai cô gái kia. Hai cô gái đỏ mặt, bất bình nói: “Đừng có dùng đạo đức để ràng buộc người khác nữa được không? Hôm nay là buổi triển lãm búp bê, những người cùng sở thích đều tụ tập về đây. Ăn mặc như vậy là sở thích của những người trong nhóm yêu thích nuôi búp bê và thế giới anime thôi, sao em phải nói đến mức độ này hả?” Cô gái còn lại cũng nói: “Mặc đồ mình thích có phạm pháp không? Hôm nay tổ chức kết hợp giữa triển lãm búp bê và triển lãm anime, mọi người đều lựa chọn trang phục yêu thích của mình. Em thấy không thuận mắt là việc của em, nhưng em có thể tôn trọng các nền văn hóa khác nhau không hả?” Đám người vây xem vỡ lẽ, bắt đầu mồm năm miệng mười xì xào bàn tán, phần lớn đều ủng hộ người trong nhóm của mình. “Sở thích không phải nguồn gốc của tai họa! Sở thích là quyền tự do của mỗi người!” “Xin hãy ngừng nhận thức cứng nhắc của em, đừng ràng buộc đạo đức với các anh chị!” Đám thanh niên mặc trang phục khác nhau tỏ ra phẫn nộ. Tô Nhất Trần lạnh lùng nói: “Thích mặc các gì là tự do của các cô cậu, nhưng phải đúng nơi đúng chỗ!” Anh nhìn về phía quảng trường trước miếu Thành Hoàng, nói: “Năm xưa tổ tiên của các cô cậu hi sinh mạng sống ở đây, bây giờ các cô cậu lại mặc trang phục của quân thù lượn lờ trước mặt họ, làm thế không cảm thấy tội lỗi hả?” Tô Tử Du nói: “Đúng, thế này có khác gì việc mặc trang phục của quân thù rồi nhảy múa trên mộ của các anh hùng không?” Đám thanh niên ngơ ngác nhìn nhau, đáy lòng dâng lên cảm giác khó chịu. “Bỏ đi bỏ đi, đừng cãi nhau với họ, kẻo làm hỏng tâm trạng vui vẻ của chúng ta.” “Hôm nay tôi dậy từ lúc 4h sáng mới hóa trang được như này đấy…. Mẹ kiếp, nghe mấy lời phê bình này chẳng khác gì ăn phải ruồi nhặng!” “Gì thế không biết, tôi mặc thế này thì có thể nói tôi không yêu tổ quốc hả? Đúng là xúi quẩy mới gặp phải mấy người như này!” Đám thanh niên vừa nói vừa tản ra. Túc Bảo nhìn đám người, hỏi nhỏ: “Cậu cả, họ đều không thấy mình sai sao?” Tô Nhất Trần ôm Túc Bảo lên, nói: “Nếu họ cảm thấy không ổn thì đã chẳng ăn mặc như vậy khi đến đây rồi!” Chỉ có thể nói, kẻ địch rất xảo quyệt, sự xâm lược của chúng không bao giờ ngừng lại. Quả thực thì, kẻ địch đã thành công xâm chiếm ý thức của một bộ phận nhỏ những người sống ở Long quốc. Yêu thích các nền văn hóa khác nhau chẳng có gì sai, nhưng đừng quên nhờ ai mà chúng ta có thể nằm ở nhà một cách thoải mái và tìm hiểu các nền văn hóa đó. Túc Bảo nhoài người trên vai Tô Nhất Trần, buồn bực không vui. Kỷ Trường khoanh tay trước ngực, vốn dĩ hắn không cho Túc Bảo tới đây, không ngờ cô bé lại đi theo Tô Nhất Trần. Hắn còn có thể làm gì ngoài việc im lặng đi theo cô bé. Thấy Túc Bảo không vui, hắn nói: "Đôi khi sự việc chưa hẳn đã xấu như con nghĩ đâu. Sự phát triển của nền văn minh vốn dĩ muôn màu muôn vẻ, có điều khó tránh những người nham hiểm lợi dụng điều này để làm điều xấu." Kỷ Trường thở dài, có lẽ đây cũng là hành trình nội tâm mà Túc Bảo phải trải qua! Thế giới muôn hình vạn trạng…. bao gồm cả sự lãng quên. Những người mặc trang phục đa dạng tụ tập về trước miếu Thành Hoàng mỗi lúc một đông. Đương nhiên, cũng có người mặc quần áo của người Hán, nhưng chỉ là một số ít. Lúc này, Tô Nhất Trần mới nhận ra, triển lãm búp bê này chỉ là trò treo đầu dê bán thịt chó mà thôi. Thi thoảng lại có người qua đường trong trang phục bình thường dừng bước để hóng hớt cảnh náo nhiệt nơi đây. Trong số những người này, có Cố Thịnh Tuyết đang mặc đồ đen, tóc buộc cao thành đuôi ngựa. Cô bé cau mày nhìn quảng trường rồi nhìn bầu trời. Hôm nay rất nhiều mây, bầu trời vốn trong sáng dần bị mây đen che khuất, một cơn gió nhẹ thổi qua làm lay động cây cối ven đường. Những thay đổi này cực kỳ nhỏ nên không một ai trong số đám thanh niên đang tụ tập ở quảng trường nhộn nhịp phát hiện ra. Cố Thịnh Tuyết vừa liếc mắt đã nhận ra cái bàn dài đặt búp bê và vài cái bàn khác ở quảng trường phía trước chính là loại bàn thờ cỡ nhỏ. Quả nhiên là ở đây!! Cô bé siết chặt ba lô rồi lặng lẽ đi về phía trung tâm quảng trường. Lúc này, Tô Nhất Trần đã bế Túc Bảo đến quảng trường. Nơi này đặt một chiếc bàn rộng khoảng ba mét và dài hơn mười lăm mét. Phía trước chiếc bàn dài là một bàn thờ lớn. Bàn thờ phủ vải trắng, trên đặt ba chiếc điện thờ nhỏ, hai bên là những kệ gỗ quấn dải vải đỏ tươi. Có rất nhiều con búp bê khác nhau được đặt trên chiếc bàn dài, một số đang ngồi quỳ, một số đang nằm, số khác lại đứng với hai tay buông thõng. Túc Bảo nhíu mày, nói: "Đây không phải triển lãm búp bê, mà là lễ cúng tế!" Cô bé chỉ tay vào bàn thờ phủ vải trắng: “Đó là Yêu Yêu của chị Thất Thất…” Qua lời bàn luận của những người xung quanh, Túc Bảo biết được đàn tế trước mặt được gọi là sân khấu nghi lễ. Những con búp bê đặt trên chiếc bàn dài kia đều là búp bê của người phát ngôn cho điểm dừng chân đầu tiên. Mới đầu tới đây, Kỷ Trường còn khá thờ ơ. Lúc này, hắn bắt đầu nghiêm túc đánh giá, đây chẳng phải lễ cúng tế bình thường. Phố Văn Thành là điểm dừng chân đầu tiên thì chứng tỏ về sau sẽ còn nhiều lễ cúng tế như này nữa. Hôm qua hắn đã tìm hiểu được chút thông tin, triển lãm lưu động về câu chuyện búp bê mùa hè sẽ đi đến rất nhiều địa điểm. Điểm dừng chân đầu tiên là ở một thành phố lớn sôi động, việc lựa chọn điểm dừng chân như vậy hoàn toàn đáp ứng nhu cầu triển lãm mang tính chất thương mại, hầu hết mọi người sẽ không nghĩ tới vấn đề gì khác. Nhưng về sau sẽ có nhiều triển lãm búp bê ở những nơi xa xôi hẻo lánh, ít người và xe cộ qua lại. Điều này không hề bình thường. Kỷ Trường nói nhỏ: “Phá hủy cái tế đàn kia là có thể tạm thời phá hủy tế trận. Túc Bảo, con nghe kỹ sư phụ dặn... Túc Bảo??” Kỷ Trường bỗng trợn mắt há hốc mồm, Túc Bảo, con đang làm gì thế hả??

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio