Kỷ Trường hé mắt nói: “Đàn tế này đang tiến hành một nghi thức nào đó, mấy con búp bê ở trước mặt chính là tế phẩm dùng cho nghi thức này…” Dùng “người” làm tế phẩm, thật sự quá độc ác. Nếu bây giờ không phải xã hội pháp trị, có lẽ bọn họ sẽ dùng hẳn người sống làm tế phẩm luôn ấy chứ. Nhưng quả thật có một người sống đang làm tế phẩm, đó chính là Cố Thất Thất. Sau đợt cúng tế này, tất cả sự sống và khí vận của Cố Thất Thất sẽ bị cướp hết. Không quá hai tháng cô ấy sẽ bất ngờ qua đời vì bệnh tật. Hiện tại Cố Thất Thất vẫn không hề hay biết gì cả, cô ấy đang ngồi ở vị trí phát ngôn viên, nở nụ cười thân thiện chụp ảnh chung với người khác. Kỷ Trường cau mày nói: “Túc Bảo, con đợi ở đây đi, sư phụ sẽ dạy con cách phá hủy nghi thức này… Con chỉ cần hất rơi bát hương đặt trước bàn thờ là được, con có thấy sợi dây tơ hồng kia không? Kéo đứt nó rồi đổi hướng của đống cúng phẩm búp bê kia là được… Túc Bảo??” Kỷ Trường còn chưa nói hết Túc Bảo đã xông tới. Hắn trợn tròn hai mắt: “!!” Túc Bảo lẩm bẩm trong miệng, khuôn mặt nhỏ nhắn của bé trở nên hung dữ: “Hất, hất, sư phụ bảo hất hết mấy cái này đi!” Bé kêu lên một tiếng rồi hất bay bàn thờ. Sau đó còn giẫm một cước lên đống hương rơi trên mặt đất, dùng cả hai chân để giẫm. Khi người khác chưa kịp phản ứng, bé đã giẫm lên một chiếc ghế đẩu rồi leo lên bàn dài, một âm thanh lớn phát ra… Sau một tiếng động kinh hoàng, bảy tám con búp bê đặt trước đàn tế đều rơi hết xuống đất và bị đập vỡ. Túc Bảo quay đầu nhìn một cái, à à, sư phụ còn bảo phải kéo đứt dây đỏ nữa. Túc bảo nắm lấy dây đỏ, nhe răng trợn mắt mà cắn, dùng cả tay lẫn miệng kéo đứt. Bé như một con mãnh thú nhỏ, gương nanh múa vuốt, tháo dỡ nhà một cách bạo lực, lấy sức mình hủy diệt cả đàn tế. Kỷ Trường trợn tròn mắt. Bàn tay đang cầm lấy chậu sắt của Tô Tử Du đông cứng giữa không trung. Tô Tử Chiến và Tô Nhất Trần chạy thẳng tới đây. Cố Thịnh Thuyết đang suy nghĩ “lát nữa mình sẽ làm cái này, cái này, cả cái này nữa…” ở trong lòng, ngẩng đầu nhìn, đờ mờ, tháp của cô bé đâu rồi? Cô bé mất tháp rồi! Cố Thịnh Thuyết sững sờ trong chốc lát rồi tức giận đến run lên. Lần nào cũng như vậy, lần nào cũng như vậy, đáng ghét! Lúc này người dân đứng quanh quảng trường kịp hoàn hồn lại, những người tham gia triển lãm búp bê (triển lãm Anime) vừa hoảng hốt vừa tức giận, ai cũng la hét trong hoảng loạn. “Là con cái nhà ai! Làm gì thế hả!” “Trời ơi, đứa trẻ này quá ghê gớm rồi!” “Mẹ nó, phụ huynh của cô bé này đâu? Phụ huynh trông coi kiểu gì thế hả!” Có người hung hăng tiến lên bắt lấy cánh tay Túc Bảo, muốn kéo bé xuống dưới! Sắc mặt Tô Nhất Trần lạnh lẽo, anh định bước lên. Nhưng có một bóng người màu đen còn nhanh hơn cả anh ấy, bóng người đó bay qua nhanh như tia chớp ôm Túc Bảo vào lòng, đồng thời cũng ném văng người kia ra ngoài! Mộc Quy Phàm! Sao anh lại ở đây. Nhìn anh bạn muốn ngăn cản đứa trẻ hư đốn kia song lại bị đánh bay ra ngoài, sự tức giận của mọi người đã đạt tới đỉnh điểm. Chủ nhân của những con búp bê bị vỡ nát đang ôm những mảnh vụn ngồi khóc. Tất cả mọi người mỗi người một câu cùng chỉ trích chửi rủa, thậm chí có người còn dùng tất cả những từ ngữ ác độc nhất mình có thể nghĩ ra trút lên người Túc Bảo. “Cái loại hư thân mất nết như vậy thì nên đi chết đi! Còn bé đã biết phá phách gây chuyện lớn lên cũng chỉ có thể trở thành một kẻ rác rưởi thôi!” Ánh mắt của Mộc Quy Phàm như lớp băng nhũ treo ngược dưới mái hiên nhà trong trời đông giá rét. Anh khẽ động chân, mảnh vỡ bằng gốm từ những con búp bê bay về phía người kia, bắn bộp phát vào miệng người đó!