Sự lạnh lùng trong mắt Mộc Quy Phàm bỗng biến thành giận dữ, anh tung mạnh một quyền như mũi tên phóng khỏi dây cung. Anh không nhắm vào mục tiêu, mà dựa vào cảm giác! Bốp…. Tiếng bốp vang lên như nện vào một miếng thịt lợn đã đông lạnh mười năm và vừa mới rã đông. Mộc Quy Phàm cảm nhận được sự lạnh lẽo và nhớp nháp khó tả trên tay. Đôi chân kia lùi lại vài bước, hoa trên hành lang rung rinh dẫu lặng gió, ánh đèn nhấp nháy hai lần như bị chập điện. Mộc Quy Phàm nở nụ cười khinh miệt, ánh mắt nham hiểm, giọng nói trầm khàn: “Ha…. đánh trúng rồi!” Đôi chân kia lập tức lao lên trước như thể thấy chết không sờn. Mộc Quy Phàm nhắm mắt lại, dựa vào cảm giác tung tiếp một quyền. Điều anh không thấy được là, nắm đấm của anh được bao bọc trong ánh sáng vàng, ngay sau đó, trong không trung vang lên một tiếng thét thê thảm. Dấu chân lập tức biến mất. Túc Bảo sững sờ. Sư phụ Kỷ Trường cũng như chết lặng. “Ta vốn tưởng Lữ Bố là kẻ đánh thắng vô địch thiên hạ, chẳng ngờ ngươi còn dũng mãnh hơn Lữ Bố, đúng là chẳng thèm nói lý lẽ gì hết…” Đôi chân nói. Túc Bảo hoàn hồn, cuống quýt đuổi theo đôi chân: “Đừng chạy!” Hóa ra đôi chân không bị tiêu diệt sau cú đấm của Mộc Quy Phàm, nó chỉ hoảng sợ nên không dám ngấp nghé hi vọng đánh thắng Mộc Quy Phàm nữa, cuống cuồng co cẳng chạy mất. Nhưng một lá bùa màu vàng bay ra, đôi chân bị vây khốn ngay tại chỗ, không tài nào thoát ra được. Nó giãy giụa dữ dội, Túc Bảo khẽ đảo mắt rồi ‘mời’ quỷ xui xẻo ra khỏi hồ lô linh hồn. “Chú quỷ xui xẻo, Túc Bảo tặng chú một đôi giày!” Quỷ xui xẻo chưa kịp phản ứng thì dưới chân đã có thêm một đôi ‘giày da’. “????” Trong tình huống cấp bách, đôi chân kia ngoạm quỷ xui xẻo một cái. Khóe môi quỷ xui xẻo khẽ giật, nó yếu ớt nói: “Bảo bối ơi, như này có ổn thật không?” Túc Bảo chớp mắt: “Chú quỷ xui xẻo, chú không thích ạ?” Quỷ xui xẻo hung hung giẫm lên dấu chân vài lần rồi mới nói: “Thích chứ thích chứ!” Tiểu diêm vương tặng giày da, dám không thích ư? Nhưng cũng tốt, nó vốn là ác quỷ, dấu chân kia dù lợi hại cỡ nào cũng chỉ là quỷ hồn bình thường, chẳng làm gì được nó. Sau khi bị nó đạp cho vài cái, dấu chân hoàn toàn ngoan ngoãn. Dấu chân nào ngờ mình lại lâm vào bước đường này, vốn tưởng tách khỏi nguyên chủ thì có thể tìm người thế thân để ‘sống’ tiếp. Cuối cùng lại nhận kết cục thê thảm, trở thành ‘giày da’ của một quỷ hồn khác. Sớm biết vậy chi bằng để Mộc Quy Phàm tiêu diệt luôn còn hơn! Quỷ xui xẻo nở nụ cười, nói: “Còn cần chú làm gì không?” Túc Bảo lắc đầu: “Không ạ, cảm ơn chú quỷ xui xẻo!” Quỷ xui xẻo được Túc Bảo yêu chiều nên thấy lo sợ: “Không cần cảm ơn không cần cảm ơn!” Xác nhận không cần giúp gì nữa, quỷ xui xẻo mới quay về hồ lô tiếp tục chơi bài. Mộc Quy Phàm đứng chôn chân tại chỗ, cơn tức giận vẫn chưa nguôi ngoai. Một giây sau, cục bông nhỏ mềm mại lao vào lòng anh, ôm chặt đùi anh, phấn khích nói: “Ba ơi, ba đánh được con quỷ kia rồi, lợi hại quá!” Đôi mắt cô bé con lấp la lấp lánh, đáy mắt đong đầy sự ngưỡng mộ chân thành. Mộc Quy Phàm hơi sửng sốt, sau đó anh bật cười, duỗi tay xoa đầu Túc Bảo. Sát khí trên người anh lập tức bị giấu đi. Mộc Quy Phàm hỏi: “Có phải ba của con không có chuyện gì không làm được không nào?” Túc Bảo: “Dạ dạ! Ba con toàn năng nha! Siêu lợi hại, lợi hại hơn cả Ultraman!” Mộc Quy Phàm không khỏi phì cười, anh bế Túc Bảo lên: “Chúng ta xuống lầu ăn đi, chắc chắn bà ngoại đã làm bánh bao và sữa đậu nành cho con rồi.” Mộc Quy Phàm bế Túc Bảo xuống lầu. Kỷ Trường lặng lẽ nhìn theo bóng lưng Mộc Quy Phàm, hồi lâu không lên tiếng. Người thân bên cạnh tiểu diêm vương…. thật sự là người bình thường ư?