Chỉ cần dựng một quầy hàng trên vỉa hè đã có thể thu hút tất cả quỷ hồn rồi tóm cổ cả bọn. Hân Hân lại tưởng đang chơi trò chơi trẻ con nên chơi rất hăng: “Bán bùa nè bán bùa nè! Có ai đến đây mua lá bùa siêu năng lực của chúng tôi không nào?” Cuối cùng thì Tô Tử Tích cũng ăn kem xong, cậu đứng sau Túc Bảo, vừa ngẩng đầu đã trông thấy rất nhiều người vây quanh bé. Kỳ lạ, sao tự dưng lại có lắm người thế nhỉ? Tô Tử Tích sững sờ. Cây bút trong tay Túc Bảo như nhảy múa. “Ôi, bận quá bận quá…” Túc Bảo nói. “Dì y tá, dì nói muốn gì ạ? Bùa hoa đào! Đây… dì cúi đầu xuống!” Túc Bảo duỗi bàn tay nhỏ bé của mình ra, dán một lá bùa lên trán nữ quỷ. Nữ quỷ lấy ra một xấp tiền âm phủ. Túc Bảo lắc đầu: “Dì ơi, con không dùng được tiền này, dì kêu người nhà của dì trả tiền cho con nha! Số tài khoản của con là… ừm….” Túc Bảo vung vẫy thẻ ngân hàng của bé trước mặt quỷ hồn: “Dì nhớ kỹ chưa?” Nữ quỷ gật đầu rồi vui vẻ bay đi. “Chú, chú nói muốn gì nhỉ?” Túc Bảo ngẩng đầu nhìn một bệnh nhân tâm thần mặc quần áo bệnh viện. “Chú muốn đột đột đột? Đột đột đột là gì…” Túc Bảo lơ mơ. Quỷ tâm thần dùng âm khí của mình vẽ nên một chiếc rìu, sau đó chiếc rìu bất thình lình chém lên người nó… “Ồ ồ ồ!” Túc Bảo vỡ lẽ, sau đó rút ra một tấm bùa hộ mệnh cho quỷ tâm thần rồi dán lên trán nó. Quả nhiên, quỷ tâm thần vừa lòng thỏa ý bay đi. Khóe miệng Kỷ Trường khẽ giật. Trước giờ chỉ thấy vẽ bùa hộ mệnh cho con người, đây vẫn là lần đầu tiên hắn thấy trường hợp vẽ cho quỷ hồn…. Không biết nhiều năm sau, Diêm Vương sẽ có vẻ mặt thế nào khi nhớ tới kỷ niệm từng bán bùa hộ mệnh cho ma quỷ ở cổng bệnh viện tâm thần nhỉ? Kỷ Trường buồn cười, hỏi: “Túc Bảo, con chắc chắn bọn quỷ kia sẽ kêu người nhà trả tiền cho con hả?” Túc Bảo ngơ ngác hỏi: “Sao lại không ạ?” Kỷ Trường: “Con bấm ngón tay bói quẻ xem nào!” Trông chờ một đám quỷ tâm thần báo mộng kêu người thân trả tiền ư? Chưa nói tới chuyện bọn quỷ này có đủ âm đức để báo mộng thành công không, cho dù có thể báo mộng, liệu có mấy người bình thường sẽ chuyển tiền cho một tài khoản lạ hoắc cơ chứ? Túc Bảo bấm ngón tay bói quẻ, sau đó mặt bỗng bí xị. Hu hu hu, bé vẽ nhiều như vậy mà chỉ công cốc thôi ư? Bé mở túi ra nhìn, bên trong có hai mươi lăm xu nằm im lìm, không biết quỷ hồn nào nhặt về. Vẽ nhọc xác như vậy mà chỉ kiếm được hai lăm xu. Túc Bảo nhìn Tô Tử Du với vẻ đáng thương: “Anh ơi, chúng ta đổi chỗ đi!” Tô Tử Du: “…??” Tô Tử Du: “Em gái, chẳng phải em muốn hoàn thành KPI ư?” Túc Bảo như bị vắt kiệt hứng thú, nói: “Không ạ!” Tô Tử Du ngơ ngẩn, hình như em gái cậu tới chỉ để dựng sạp bán hàng rong ấy nhỉ?? Cái này cái này…. Ngay lúc này, sâu trong bệnh viện trống trải hoang vắng bỗng vang lên tiếng ồn, sau đó là tiếng kim loại kéo lê trên mặt đất. Hình như có ai đó mở cửa rồi kéo lê một… chiếc rìu? Tô Tử Du vô thức nghĩ tới chiếc rìu. Cậu lo lắng nói: “Không bắt quỷ thì thôi, chúng ta đi thôi em!” Túc Bảo lại lắc đầu rồi nhìn chằm chằm hành lang bệnh viện yên tĩnh, nói: “Không đi nữa, có quỷ hung dữ ở đây!” Kỷ Trường nheo mắt, trầm giọng nói: “Nào, Túc Bảo, vào trong xem thử!” Không ngờ kẻ giết cả nhà của quỷ tâm thần năm xưa…. vẫn ở đây. Túc Bảo nhanh chóng đứng dậy, thu tấm vải màu xám rồi nhét những lá bùa màu vàng còn lại vào túi thú cưng. Sau đó bé chạy vào trong. Tiểu Ngũ: “Quạc?” Nó ngậm một lá bùa màu vàng trong miệng, nghiêng đầu. Tô Tử Chiến cũng nghe thấy tiếng kéo lê ban nãy, điều đầu tiên cậu nghĩ tới chính là câu chuyện cả nhà bệnh nhân tâm thần nọ bị giết.
Giả sử, nếu đây không phải chuyện ma quỷ bịa đặt, mà thực sự tồn tại tên sát nhân điên cuồng kia…