Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

chương 401 cái này… càng phải chữa!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trong bệnh viện, khoa thần kinh. Bà cụ Tô không đến bệnh viện tư nhân mà chọn bệnh viện công của Tô Ý Thâm. Bà cụ có thời gian thì càng thích đến bệnh viện công hơn, bác sĩ ở đây không thực dụng như bác sĩ ở bệnh viện tư. Cuối cùng cũng đến lượt bà ấy, bà cụ Tô mang theo một hàng cà rốt vào trong. Bác sĩ sững người: "Là ai khám bệnh?" Bà cụ Tô gọi Tô Tử Tích, cho cậu ngồi xuống ghế xong nói: "Là đứa cháu này của tôi." Tô Tử Tích ngồi trên ghế: "…?" Trên bàn có một tấm bảng, bên trên viết tên bác sĩ, chủ nhiệm khoa của cái gì cái gì đó. Khoa thần kinh khoa nhi. Từ từ, nơi này là khoa thần kinh của khoa nhi? Khám cho cậu? Tô Tử Tích ngạc nhiên ngẩng đầu. Bà cụ Tô nói: "Đứa cháu trai này của tôi đã bị ngã từ ban công xuống lúc hai ba tuổi." "Lúc đó không có ai ở nhà… Đứa nhỏ tự mình bò dậy, chúng tôi cũng không biết." "Bây giờ thằng bé lớn hơn, càng lớn phản ứng càng chậm, anh nhìn nó bây giờ đi, có lẽ bây giờ nó mới phản ứng được đến đây để khám bệnh cho nó." Vẻ mặt bà cụ Tô lo lắng, trong lòng cảm thấy rất tự trách, cho dù quá khứ là nguyên nhân gì thì rốt cuộc vẫn là do họ không chú ý. Bác sĩ nhìn Tô Tử Tích nói: "Nào, lè lưỡi ra thử xem. A…" Tô Tử Tích: "…" Bác sĩ cầm miếng bông, kiên nhẫn nói: "Há mồm nào, a…" Tô Tử Tích: "…" Cái quái gì vậy, cậu không cần khám! Cậu mím môi, từ chối há miệng. Cậu không có bệnh, có bệnh hay không chính cậu còn không rõ sao? Khuôn mặt nhỏ của Tô Tử Tích vô cùng khó chịu, cậu đứng lên muốn rời đi. Khám bệnh là chuyện không thể, cho dù hôm nay ông trời có xuống đây ném cậu từ tầng hai xuống cậu cũng sẽ không khám kiểu bệnh trông như đứa ngu này! Ngay lúc Tô Tử Tích đứng lên thì hai cánh tay nho nhỏ mềm mềm đột nhiên xuất hiện. Túc Bảo ôm lấy Tô Tử Tích, vỗ đùi cậu nói: "Anh, anh mau ngồi xuống đi, phải ngoan nha! Bác bác sĩ nói anh há miệng chứ đâu có nói anh đứng lên đâu!" Ánh mắt Tô Tử Tích nhìn về phía Túc Bảo, trên khuôn mặt phúng phính là sự quan tâm, lo lắng, cô nhóc ôm cậu thật chặt giống như sợ cậu chạy vậy. Trong đôi mắt to óng ánh nước có sự tha thiết của người làm phụ huynh. "…" Tô Tử Tích ngoan ngoãn ngồi xuống, hết cách, đành phải há miệng. Bác sĩ hoàn toàn không còn gì để nói, hay lắm, hình như phản ứng có hơi chậm chạp… Ông ấy kiểm tra theo trình tự, không thấy có vấn đề gì. Dựa vào kinh nghiệm hành nghề lâu năm của ông ấy, Tô Tử Tích không có vấn đề, cho dù có vấn đề cũng không phải là vấn đề lớn, ít nhất không phải tình trạng khẩn cấp kia, hôm nay nhảy nhót nhót tưng bừng buổi tối rơi vào trạng thái khác, không phải là tình trạng nguy hiểm như vậy. Bác sĩ vừa nhập dữ liệu vào máy tính vừa nói: "Tình trạng này bình thường sẽ biểu thị rõ nhất vào buổi sáng, nhưng nói thật nhiều năm như vậy gia đình mới đưa cháu đến đây thì bình thường cũng sẽ không chuyện gì đột ngột." "Có đứa nhỏ nhìn thì hơi chậm nhưng thực tế không ngốc mà là tốc độ phản ứng không nhanh. Còn về trí não thì chưa chắc đã ngốc." "Đứa nhỏ như vậy cần tìm lĩnh vực phù hợp cho bé, bé có thể tập trung hơn tất cả mọi người ở đây, có thể am hiểu lĩnh vực người khác không biết, bé có thể rất giỏi." Bà cụ Tô chợt nhớ ra Tô Tử Tích chơi game rất giỏi, khóe miệng hơi giật một cái. Lĩnh vực cậu giỏi, không phải là game đấy chứ? Cái này… càng phải chữa! Bà cụ Tô là người già, tư tưởng và quan niệm đều khá truyền thống, mặc dù bây giờ có nghề thể thao điện tử nhưng bà vẫn cảm thấy nghề này không thể làm lâu dài được. Bác sĩ tiếp tục nói: "Nhưng nếu mọi người không yên tâm thì có thể chụp kiểm tra não bộ." Tô Tử Tích cười lạnh, bọn họ còn nói cậu ngu? Chụp chiếu kiểm tra cái gì chứ, cậu không muốn làm cái kiểm tra đấy, đến lúc đó bạn học cậu mà biết thì không phải cười chết rồi sao, lại còn nói đầu óc cậu có vấn đề nữa. Tô Tử Tích đang định nói thì đột nhiên Túc Bảo nắm tay cậu nói: "Anh, vẫn nên kiểm tra! Ngoan nha!" Tô Tử Tích: "…" Mông vừa nâng lên được 2cm lại lần nữa ngoan ngoãn đặt xuống.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio