Đổi lại, bản thân họ sẽ gặp xúi quẩy, tổn thất tài chính, thậm chí gặp tai nạn. Bà cụ chỉ cần lên mạng, sẽ có vô số người tự nguyện đưa cho bà bát tự của họ. Bà cụ chọn thêm vài người có ngày sinh và bát tự phù hợp, chép cẩn thận vào một tờ giấy màu vàng rồi tắt điện thoại di động. Bà cụ làm những điều này mà gần như không sợ bị phát hiện. Thông thường mọi người đều không biết không thể cho người khác bát tự của mình. Thậm chí, rất nhiều cô gái trẻ còn thành thật nhập tên, ngày sinh của mình trên một số trang web đoán mệnh mà không hay biết rằng trang web chẳng những không đoán được mệnh mà các cô gái đó còn gặp phải xui xẻo. Hơn nữa, đối với người xem quẻ trong group này, mỗi lần bà cụ chỉ mượn chút vận may của họ, một thời gian sau vận rủi của đối phương sẽ thuyên giảm, nên ít người phát hiện ra đây là kết quả của việc tùy tiện đưa bát tự cho bà cụ. Nếu đạo hạnh của bà cụ đủ cao thâm, bà có thể mượn mạng sống của người có bát tự thích hợp…. Nghĩ tới đây, bà cụ sực nhớ ra Tô Tử Tích, cậu có mệnh đại phú đại quý, cả đời bình an vui vẻ, nếu có thể mượn mệnh của cậu cho cháu trai bà cụ thì tốt biết bao! Bà cụ thong thả đi lên tầng mười một rồi dạo một vòng quanh phòng mổ. Kết quả, lại trông thấy Túc Bảo. Bà cụ nhìn chằm chằm Túc Bảo, mệnh của cô bé này còn tốt hơn thằng bé kia, dù không làm gì cũng sẽ đại phúc đại quý, được nuông chiều cả đời, khỏe mạnh, bình an, mọi sự như ý. Nhưng mệnh của cô bé này thuộc loại số học gì, sao bà cụ không nhìn ra được? Túc Bảo đang mở tờ giấy mà Tô Tử Tích đưa. Chữ viết của Tô Tử Tích rất gọn, khác hẳn lối viết nguệch ngoạc tùy hứng hàng ngày của cậu, nhìn thôi cũng biết khi viết những dòng chữ này, Tô Tử Tích rất nghiêm túc. “Anh ơi, cái này viết gì thế?” Túc Bảo hỏi. Tô Tử Du sáp tới gần nhìn, lập tức ngẩn người. “Di thư?” Cậu sửng sốt nói: “Uầy, em ấy đã tính đến chuyện chết rồi hả?” Chỉ làm tiểu phẫu thôi mà, làm gì đến mức đó…. Chú út đã nói tỷ lệ thành công là 95%, Tô Tử Du không tin Tô Tử Tích lại đen đủi tới vậy, chỉ 5% mà cũng dính phải. “Để lại năm mươi vạn tệ cho Túc Bảo... Tài khoản game trị giá mấy chục triệu tệ cũng để lại cho Túc Bảo... để lại hai quyển bài tập chưa làm xong cho Hân Hân….” Đọc tới đây, Tô Tử Du không khỏi bật cười. Ác thật, để lại bài tập cho Hân Hân. Bà cụ Tô nhận lấy di thư, cau mày nói: “Phỉ nhổ, phỉ nhổ phỉ nhổ! Thằng bé viết cái quái gì vậy? Đúng là làm xằng.” Bà muốn xé lá thư tuyệt mệnh, nhưng Tô Tử Du đã giật lại và nói: “Bà ơi, đừng làm vậy. Ít nhiều thì em ấy đã chân thành viết ra những dòng chữ này.” Mọi người cho rằng Tô Tử Du đang bảo vệ Tô Tử Tích hả? Nhầm to, cậu bé đang giữ lại chứng cứ để sau này có thứ cười nhạo Tô Tử Tích thôi. Túc Bảo khẽ cau mày, nhìn ánh đèn sáng rực trong phòng mổ. Anh Tử Tích sẽ không gặp chuyện gì chứ. Kỷ Trường an ủi: “Yên tâm, mệnh của cậu bé dài mà.” Túc Bảo đột nhiên hỏi: “Lỡ như mệnh dài nhưng sống như em Tuấn Tuấn thì sao….” Ngay cả khi trở thành một kẻ ngốc và già đi, mệnh cũng dài đó thôi. Kỷ Trường sửng sốt. Đột nhiên hắn cảm thấy có ai đó đang nhìn về phía này, hắn lập tức nhìn xung quanh và trông thấy một bà cụ đang ngồi trên chiếc ghế cách đó không xa. Gương mặt bà cụ hiền lành phúc hậu, nhưng ánh mắt hơi bất thường. “Túc Bảo.” Kỷ Trường nói: “Nhìn bà cụ kia kìa.” Túc Bảo quay đầu nhìn lại, vừa hay bắt gặp ánh mắt của bà cụ. Bà cụ cười toe toét vẫy tay với Túc Bảo: “Lại đây... lại đây…” Nụ cười đó hơi quỷ dị và đáng sợ. Lúc này tướng của bà cụ trở nên ác hơn, số mệnh của Túc Bảo quá tốt đã khiến bà cụ không thể kiềm chế được. Sau khi nếm vị ngọt, hình như rất dễ bị nghiện, thấy vận mệnh tốt là lập tức muốn mượn. Vì vậy, bất kể bà cụ Tô có mặt hay không, bà cụ xấu bụng vẫn muốn đến gần Túc Bảo. Bà cụ hoàn toàn không hay, mình đã chọc vào ai….