Kỷ Trường: “...” Thật vô tâm. Hắn lẩm bẩm và biến mất. Sau một lúc phấn khích về chuyện tương lai, cơn buồn ngủ nhanh chóng ập tới, Tô Tử Tích dần chìm vào giấc ngủ. Túc Bảo ngoan ngoãn ngồi trên chiếc ghế cạnh giường, tận chức tận trách trông coi người bệnh. Tô Dĩnh Nhạc đi vào, nhìn thấy cô bé con đang ngồi ngoan ngoãn, hai tay đặt trên đầu gối, bắp chân chụm lại đạp vào ghế, mắt bé nhìn Tô Tử Tích không chớp. Mới tí tuổi mà có trách nhiệm thật! Anh không khỏi bật cười, nói: “Túc Bảo, mệt không con? Có muốn quay về chợp mắt một lát không?” Túc Bảo rất ít khi gặp cậu ba, bé có cảm giác quen thuộc pha chút xa lạ, chỉ biết tò mò nhìn cậu ba. “Cậu ba, hôm nay cậu không phải bay trên bầu trời sao?” Bé hỏi. Tô Dĩnh Nhạc dịu dàng nói: “Hôm nay không cần, các con chưa vào năm học mới thì cậu ba vẫn còn nghỉ phép nha.” Túc Bảo bừng tỉnh ngộ: “Máy bay lớn cũng nghỉ phép ạ?” Khóe môi Tô Dĩnh Nhạc khẽ cong: “Máy bay lớn không nghỉ ngơi, sẽ có người khác lái.” Túc Bảo lắc đầu: “Vậy máy bay lớn mệt mỏi lắm đây.” Tô Dĩnh Nhạc cười nói: “Máy bay lớn cũng được kiểm tra, con yên tâm!? Bây giờ Túc Bảo mới biết máy bay cũng được kiểm tra, hơn nữa còn là kiểm tra mỗi ngày. Bé tò mò hỏi Tô Dĩnh Nhạc rất nhiều câu hỏi, không rõ nói chuyện bao lâu thì ngủ thiếp đi. Chớp mắt, ba ngày đã trôi qua. Sau khi Tô Tử Tích qua thời gian ở lại viện quan sát, bà cụ Tô vốn định chuyển cậu đến bệnh viện tư nhân, nhưng ở viện này quen dần, Tô Tử Tích nói không muốn chuyển đi lại thêm phiền phức. Thiếu gia Tô Tử Tích -Người luôn ăn ngon mặc đẹp đã dần thay đổi yêu cầu về mức sống sau đợt nhập viện lần này. Sáng thức dậy ăn chút cháo kê với rau xanh, sau đó nghe tin tức trên radio. Ăn xong cậu xuống giường đi dạo, tuy không nói chuyện phiếm với gia đình bệnh nhân ở hành lang nhưng cậu vẫn sẵn lòng ngồi đó lắng nghe mọi người trò chuyện. Không ai biết rằng, sau khi Tô Tử Tích biết mình là Quỷ Vương Đại Soái… Cậu bắt đầu ‘hiểu được tâm tình của con dân’ và ‘nhìn thấy nỗi thống khổ của họ.’ Cậu phải nỗ lực và phấn đấu để trở thành hậu phương vững chắc cho em gái cậu sau khi xuống địa phủ! Em cậu có thể bắt ma nên chắc chắn sẽ được giao một chức vụ không tầm thường! Đợi đã, tại sao khi hồn phách cậu lang thang một ngày một đêm dưới địa phủ, em gái cậu lại ngồi trên ngai vàng của Diêm Vương nhỉ? Tô Tử Tích sửng sốt- Lẽ nào em gái cậu là... Diêm Vương? ? ? Tô Tử Tích giật thót không thể nào, không thể nào...Đâu có Diêm Vương nào dễ thương như Túc Bảo cơ chứ. Mềm mại và dễ thương. Còn biết làm nũng. Chắc là cậu nhầm lẫn rồi… Trong thời gian Tô Tử Tích ở bệnh viện, Túc Bảo và Hân Hân đang chuẩn bị cho ngày khai giảng. Sáng nay, bà cụ Tô nhận được một cuộc điện thoại. “Được rồi, mười giờ sáng mai đưa thêm chút đồ tới nhé. Đứa lớn nhất là một cậu bé chín tuổi và đứa nhỏ nhất là một bé gái bốn tuổi.”