Tô Dĩnh Nhạc dịu dàng đáp: “Không được, người dưới 14 tuổi và trên 60 tuổi không được chơi.” Những người cao dưới 1,4 mét hoặc mắc bệnh cao huyết áp, bệnh tim mạch… cũng không được tham gia trò chơi này. Hân Hân nhìn người trên tàu lượn siêu tốc với ánh mắt ngưỡng mộ, sao trẻ con không được chơi... Rõ là coi thường trẻ con! Nếu cho cô bé lên tàu, cô bé còn có thể đứng ở ghế lái và bấm vô lăng của tàu lượn siêu tốc! Chẳng còn cách nào khác, đám trẻ con phải đi tiếp về phía trước. Hân Hân giống một con chó husky, liên tục chạy như điên, hơn nữa còn kéo theo Túc Bảo. Tô Dĩnh Nhạc chân dài còn suýt chút nữa không đuổi kịp. Hân Hân phấn khích không thôi: “Chú Ba, con muốn chơi máy nhảy!” “Chú ba! Con đập cái búa lớn kia được không?” “Chú Ba! Trò đu dây đâu? Con muốn bay!” Tô Nhạc Phi đau đầu. Con gái con đứa mà toàn muốn chơi cái gì không biết. Đang nghĩ vậy thì trông thấy hai mắt Túc Bảo đột nhiên sáng lên, bé ồ một tiếng. Tô Dĩnh Nhạc nhìn theo tầm mắt của bé chỉ thấy trước mặt có một vòng quay ngựa gỗ đầy màu sắc đang phát ra một bản nhạc mộng mơ. Anh mỉm cười nhẹ nhõm, đây mới là thứ con gái nên chơi. Túc Bảo “Cậu ba, con muốn chơi trò đó.” Túc Bảo chỉ vào vòng quay ngựa gỗ...và ngôi nhà ma cách đó không xa. Tô Dĩnh Nhạc cứ ngỡ Túc Bảo nói đến vòng quay ngựa gỗ, dịu dàng đáp: “Được nha!” Hai mắt Túc Bảo lấp lánh: “Anh, anh chơi không?” Tô Tử Du gật đầu mà chẳng buồn nghĩ. Tô Tử Chiến nhìn vòng quay ngựa gỗ màu hồng đang nhấp nháy ánh đèn nhiều màu sắc và phát những bài hát mà chỉ có con gái mới thích. Cậu là con trai, không chơi mấy trò như này! “Anh không chơi đâu.” Tô Tử Chiến bày ra bộ dạng lạnh lùng, hai tay đút túi quần: “Anh chờ mọi người ở đằng kia.” Túc Bảo trưng ra bản mặt thất vọng, “Được ạ…. Em còn muốn chúng ta cùng chơi….” Tô Tử Chiến vẫn lạnh lùng đút hai tay vào túi quần, vô cùng tuân thủ nguyên tắc của mình. Lần này, tuyệt đối không thể. Túc Bảo nhìn Tô Dĩnh Nhạc: “Vậy cậu ba chơi cùng được không ạ?” Cậu ba không biết mình sắp được vào nhà ma đáp: “Được, không sao, cậu ba sẽ đi cùng con.” Túc Bảo reo hò, kéo Tô Dĩnh Nhạc chạy như bay về phía trước. “Cậu ba, lát nữa đừng sợ nha.” Tô Dĩnh Nhạc cười nói: “Không đâu.” Túc Bảo lo lắng: “Cậu ba sẽ không ngất xỉu chứ?” Tô Dĩnh Nhạc nhẹ nhàng sờ đầu Túc Bảo: “Không đâu con. Anh ấy là cơ trưởng, trước khi bay chính thức không biết đã được đào tạo bao lần rồi. Chỉ là một vòng quay ngựa gỗ thôi, dù tốc độ có tăng lên tối đa, anh cũng sẽ không bị choáng váng. Nhưng anh lại nhìn thấy Túc Bảo kéo mình lướt qua trò chơi vòng quay ngựa gỗ… không hề có ý định dừng lại. Sau đó…… Tô Dĩnh Nhạc ù ù cạc cạc đi thêm một đoạn, khi ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy ba chữ lớn—— Ngôi nhà ma. Tô Dĩnh Nhạc: “...”