Thấy nữ quỷ nhìn cậu ba, Túc Bảo ngẩn người hỏi: “Ai là tân lang của chị?” Nữ quỷ lặng lẽ nhìn Tô Dĩnh Nhạc, lẩm bẩm nói: “Tân lang của ta là ai…” Tô Tử Du: “....” Trong đầu Tô Tử Du vô thức vang lên đoạn nhạc Ai~là~Tân lang của ta~ Đừng bắt ta phải trông đông ngóng tây nữa. Đừng bắt ta phải ngồi đoán mỗi ngày nữa. Ta là tân lang của nàng… A hihi~ Hãy đến với ta nhanh nào….. Tô Tử Du lắc đầu kịch liệt, dừng lại, dừng lại, cậu đang nghĩ gì vậy, bây giờ có phải lúc hát không hả? Chỉ nghe nữ quỷ lẩm bẩm nói: “Ta không biết, chỉ cần là nam nhân thì đều là tân lang của ta.” Trong khoảng sân vắng lặng, giọng nói của nó càng trở nên rợn người. Quỷ đào hoa tặc lưỡi: “Mẹ kiếp, chơi bời lăng nhăng hơn cả mình”. Túc Bảo đành phải đổi câu hỏi: “Vậy chị đã chết như thế nào?” Nữ quỷ: “ Ta không biết... Sau khi chết ta mới biết mình đã chết.” Mọi người: “....” Nói thế khác gì không nói... Túc Bảo thở dài, phải làm sao đây, dùng búa tạ đập có thể giúp chị nữ quỷ này nhớ lại không? Nhìn thấy Túc Bảo như muốn đánh mình, nữ quỷ vội vàng nói: “Chờ một chút, ta còn nhớ được một chút.” Nữ quỷ cố gắng nhớ lại: “Ta với phu quân bái đường xong thì vào động phòng. Phu quân của ta vô tình chạm vào lửa... sau đó cây nến đổ lăn ra.” “Trong bóng tối, ta hoảng sợ đi tìm phu quân thì nghe thấy tiếng lạo xạo như có ai đang gấp cái gì đó, sau đó phu quân ta hét lên”. “Khi ta mở mắt ra lần nữa, ta thấy mình đang bị treo trên xà nhà…” Giọng điệu của nữ quỷ vừa chất chứa sự oán hận vừa mang nét nhẹ nhàng đặc trưng của người cổ đại, nửa khuôn mặt nàng ta bị che, mọi người nghe xong mà đổ mồ hôi lạnh. Tô Tử Du phân tích: “Nếu Tân lang bị giết trong bóng tối thì cũng sẽ lưu lại một ít dấu vết. Dù bị thứ gì đó ăn thịt... cũng phải có một ít máu, xương gì gì đó chứ nhỉ!” Quỷ đào hoa tham gia phân tích: “Nhưng Tân lang lại biến mất. Điều này chứng tỏ Tân lang chính là kẻ sát nhân.” Tô Tử Du cau mày, “Vậy tại sao lại có tiếng hét của Tân lang?” Quỷ đào hoa chống cằm: “Lẽ nào tân lang cố ý hét lên để làm rối tình hình?” Tô Tử Du: “Có thể... Nhưng tân lang không phải dã thú, không có khả năng ăn thịt người.” Nói đến đây, Tô Tử Du nhận ra mình đang thảo luận thảm án với một nữ quỷ, cậu hoảng sợ lùi lại. Quỷ đào hoa: “Tiếp tục đi, đừng dừng lại.” Tô Tử Du: “...” Nữ quỷ mặc váy cưới màu đỏ nghe được phân tích của Tô Tử Du từ xa, yếu ớt nói: “Không, tiếng kêu của phu quân ta là thật, không phải làm bộ…” Mọi người chỉ cảm thấy như chìm trong sương mù. Tô Tử Du lạnh lùng nói: “Tìm thêm manh mối đi.” Tình huống trong ngôi nhà ma này là phá án để trốn thoát khỏi mật thất. Hiện tại mọi người đã hiểu rõ, Tô Nhất Trần đã đánh tiếng trước với nhân viên nơi này nên căn nhà ma không còn nhân viên nào giả ma giả quỷ, nhưng âm dương cách biệt thế nào mà đám nhóc Túc Bảo lại vô tình gặp phải một nữ quỷ thật, hơn nữa tình huống của nữ quỷ cũng y hệt tình huống giả mà nhân viên tạo ra.
Dù tình huống thế nào, nếu nữ quỷ xuất hiện trong cảnh này thì tức là có điểm chung nào đó, ví dụ cảnh tượng trong nhà ma nhất định sẽ lưu lại một số manh mối có thể giúp suy luận và giải quyết vụ án.