Sau khi chơi xong cầu trượt, bốn anh em lại cùng nhau chơi tàu lượn siêu tốc phiên bản trẻ con. Túc Bảo và Hân Hân: “Á á á” “Ha ha ha”…. Mặt Tô Tử Chiến vẫn không chút cảm xúc. Chỉ thế này mà vui vậy sao? Tô Tử Du: Giả sử tốc độ của tàu lượn siêu tốc là…độ lệch tâm của diện tích hình bán nguyệt là….đô lệch tâm là bao nhiêu thì có thể gặp quỷ? Sau đó bốn anh em lại chơi máy nhảy lầu, chỉ cao cỡ tòa nhà 3 tầng, tốc độ rất chậm. Túc Bảo: “Woa…” Hân Hân: “Vui quá đi mất!” Mặt Tô Tử Chiến vẫn không chút cảm xúc. Nhưng …. cậu chưa bao giờ chơi những trò như này, nhìn mấy trò chơi ấu trĩ lại cảm thấy cũng tạm được…. Tô Tử Du: Giả sử tốc độ rơi của máy nhảy lầu là xx, và nhịp tim của một người là xx, thì tốc độ rơi là bao nhiêu mới có thể gặp quỷ? Các kết quả tính toán cuối cùng đều vượt quá tốc độ ánh sáng. Nện xuống đất với tốc độ ánh sáng, người cũng đi đời, còn có thể không gặp quỷ ư? Sau khi chơi đu quay, ô tô đụng, đu quay trên cao, nhào lộn trẻ em, Túc Bảo và Hân Hân thở hổn hển, mỗi bé cầm một ly nước trái cây uống. Tô Tử Du tính toán xong tốc độ tất cả trò chơi trong khu vui chơi, tổng kết lại: dựa vào tốc độ để xem xét khả năng gặp quỷ là không khả thi, lý thuyết từ trường vẫn đáng tin cậy hơn. Mặt Tô Tử Chiến vẫn không chút cảm xúc, nhưng đáy mắt lại thoáng hiện sự phấn khích, hai má cũng đỏ ửng. Túc Bảo ngoảnh đầu, lại hỏi: “Anh ơi chơi vui không?” Tô Tử Chiến: “… Cũng vậy thôi.” Hân Hân nói to: “Anh Tử Chiến, anh đúng là cái đồ cứng miệng!” Túc Bảo ngẩn người: “Ha ha, miệng cứng thật nha” Thấy Túc Bảo cười, Hân Hân càng thêm hăng hái: “Răng cắn đinh thép hoặc là luộc con vịt 72 ngày, miệng ắt cứng nha! ” Túc Bảo cũng học theo: “Ha ha, luộc con vịt 72 ngày, miệng ắt cứng nha ” Tô Tử Chiến đen mặt. Cô bé có hiểu ý nghĩa thật của câu nói đó không mà cười vui thế? Cậu học sinh theo đuổi nghệ thuật tự do Tô Tử Chiến không thể chịu đựng thêm nữa, uốn nắn: “Vịt luộc 72 cuộn là cứng miệng lại, không phải 72 ngày.” Túc Bảo và Hân Hân: “Đúng đúng đúng.” Tô Tử Chiến: “…” Hình như cậu vừa tự mắng chính mình nhỉ? Mấy anh chị em đang nói cười rôm rả thì một cô gái mặc đồ màu đỏ đi tới nhẹ nhàng như gió thoảng mây bay, bước chân nhẹ như ma quỷ bước đi…… Tô Tử Du đang nghĩ tới mối quan hệ giữa từ trường và khả năng gặp quỷ, vừa ngẩng đầu chợt thấy một dì mặc đồ đỏ như ma quỷ, hù cho Tô Tử Du xém chút nữa nhảy cẩng lên. Cậu nhìn kỹ lại, ồ, hóa ra là con người. Tô Tử Du thở phào nhẹ nhõm. Chỉ thấy cô gái kia dựa lưng vào ghế, trông vô cùng mỏi mệt. Túc Bảo ú một tiếng: “Lại là dì sao?” Hân Hân nhìn theo, hỏi: “Ai cơ?” Sao cô bé chẳng có chút ấn tượng gì với dì này nhỉ. Tô Tử Du híp mắt: “Là phụ huynh của con nhóc quỷ chen ngang hồi nãy.” Cô gái mặc đồ màu đỏ yếu ớt quay đầu lại, trông thấy mấy nhóc Túc Bảo thì sửng sốt: “Ồ, là các con à….” Túc Bảo nhìm chằm chằm vào ác quỷ trên vai cô gái đó. Tô Tử Du thấy ánh mắt Túc Bảo hướng về khoảng không, vô thức hỏi: “Sao vậy?” Túc Bảo đan hai tay vào nhau, sáp tới bên tai Tô Tử Du nói: “Anh ơi, có con quỷ đang nằm bò trên vai dì ấy..” Tô Tử Du: “…” Thấy Tô Tử Du đổi chỗ ngồi, Túc Bảo khó hiểu hỏi: “Sao vậy anh?” Tô Tử Du: “Không sao, chỗ đó gió hơi lớn!” Cô gái mặc đồ màu đỏ nặn ra một nụ cười: “Hồi nãy… thật ngại quá” Túc Bảo lắc đầu: “Không sao ạ, dì ơi dì tên gì?” Cô gái mặc đồ màu đỏ dựa vào lưng ghế, khom người vẻ suy sụp, nói: “Dì tên là Tân Tử Manh.” Hân Hân khó hiểu hỏi: “Sao dì lại phải đưa con nhóc quỷ kia tới đây chơi?” Dì này cũng hiểu lý lẽ lắm mà, sao lại dẫn theo con nhóc quỷ. Túc Bảo gật đầu: “Đúng đó, chẳng phải chỉ có bạn tốt mới cùng nhau đi chơi thôi sao? Không thích người ta sao còn phải chơi cùng?” Hình như dì Tân Tử Manh không thích cô nhóc và bà mẹ chồng kia. Tân Tử Manh mím môi, mặt lộ vẻ oán hận: “Dì cũng đâu muốn dẫn họ đi, nhưng đó là họ hàng của chồng dì, họ một mực đòi tới khu vui chơi…” “Mẹ kiếp, con gái của dì còn chưa được dì dẫn tới đây, vậy mà phải dẫn họ đi…” Túc Bảo hồ nghi: “Vậy không thể từ chối ư?” Tân Tử Manh: “Họ là bà con thân thích mà, không tiện từ chối.” Túc Bảo khẽ lắc đầu, thế giới của người lớn thật kỳ lạ! Không thích nhưng vẫn không từ chối, tại sao phải cố ép bản thân như vậy nhỉ?chẳng phải mình vui hay không mới là điều quan trọng nhất ư? Tô Tử Du, người có Lô-gích tốt hơn, khó hiểu hỏi: “Nếu đã là họ hàng của chồng dì, tại sao chú ấy không dẫn họ đi chơi?” Giọng Tân Tử Manh pha chút bực bội: “Anh ấy nói phải đi câu cá, không có thời gian đến khu vui chơi.” Bốn đứa trẻ ngẩn người. Đi câu cá ư? Hình như câu cá không phải công việc nhỉ! Nếu chẳng phải bận bịu công việc thì tại sao không thể đưa họ hàng của mình đi chơi? Hân Hân chau mày: “Vậy dì cũng đừng đi, đừng nuông chiều chú ấy.” Giống bà nội từng nói, không muốn ăn cơm thì đừng ăn, không cần nuông chiều thành thói quen xấu. Cuối cùng chẳng phải cô bé cũng học được thói quen ăn uống đúng giờ đó thôi. Tân Tử Manh lắc đầu than thở: “Bỏ đi, dì không muốn cãi nhau với chú ấy, dì còn bận công việc, nếu cãi nhau tâm trạng không tốt sẽ không thể tập trung làm tốt công việc của mình được!” “Ở nhà dì chỉ có mình dì kiếm tiền, nếu dì không làm tốt thì gia đình lấy đâu ra tiền mà chi tiêu..” “Nên dì không muốn cãi nhau.” Bốn đứa trẻ: “…” Dì ấy còn phải làm việc kiếm tiền à? Lô-gích này kỳ quặc ghê…..không phải người bận làm việc thì chăm chỉ làm việc, người không bận làm việc thì nên đỡ đần chuyện khác trong gia đình sao? Túc Bảo hỏi: “Vậy hôm nay dì không đi làm à?” Tân Tử Manh lắc đầu: “Dì là tác giả viết tiểu thuyết, công việc tự do, buổi tối về nhà có thể viết truyện.” Tô Tử Du nghẹn họng, cậu vẫn tưởng dì này là bà nội trợ, ai kiếm được tiền người đó có quyền quyết định, thế nên dù chẳng vui vẻ gì thì dì ấy vẫn phải dẫn họ hàng của chồng đi chơi. Chẳng ngờ dì ấy lại là người kiếm tiền nuôi gia đình, kiếm được tiền còn phải chịu ấm ức như này? Cậu không hiểu. Lúc này, bác gái kia dẫn con nhóc quỷ tới, vừa thấy mấy chị em Túc Bảo thì hừ một tiếng/ “Đen đủi thật, đến đây mà vẫn gặp bọn này.” Bà ta nhìn xung quanh một lượt, ghế trong khu vực nghỉ ngơi đều đã có người ngồi. Tô Tử Du vốn ngồi bên trái Túc Bảo, sau khi đổi chỗ, Túc Bảo và Tân Tử Manh ngồi cạnh nhau, giữa họ có một khoảng trống. Bác gái nói: “Này, nhích qua một chút nhường chỗ cho tao đi!” Túc Bảo lập tức từ chối: “Xin lỗi, anh chị cháu ngồi bên kia nên cháu không thể nhích thêm được.” Bác gái trừng mắt: “Mấy đứa nhóc mông bé tí thì chiếm được bao nhiêu chỗ? Ngồi dồn lại chút chẳng phải được rồi sao?” Hân Hân nhíu mày: “Không đấy! Chúng cháu cứ không nhường chỗ đấy!” Tô Tử Du khoanh tay, cười lạnh: “Bác là hoàng thái hậu à? kêu chúng cháu nhường là chúng cháu phải nhường chắc?” Túc Bảo gật đầu như bổ củi, phụ họa: “Đúng, chúng cháu không nhường. Dù cháu đứng dậy thì bác với chị kia cũng không đủ chỗ để ngồi đâu.” Bác gái kia nổi đóa, luôn miệng chửi bới: “Loại người dì không biết, mấy đứa nhóc rõ là vô ý thức, không biết phụ huynh chúng mày dạy dỗ thế nào?” Tô Nhất Trần vừa cầm bỏng ngô tới, nghe thấy lời bác gái kia thì sa sầm mặt: “Tôi nuông chiều chúng đấy, chị có ý kiến à?” Bác gái kia vốn là người sợ kẻ mạnh nạt kẻ yếu. Lúc này Tô Nhất Trần trong bộ vest toát lên khí chất của người giàu có, ánh mắt sắc bén rét lạnh chỉ khiến bác gái sợ hơn. Bà ta lắp bắp nói không ra lời, chỉ đành oán trách Tân Tử Manh: “Xem xem cô dẫn chúng tôi tới cái chỗ rách nát gì không biết, còn nói là khu vui chơi tốt nhất Kinh Đô cơ đấy, đến chỗ ngồi cũng không có!” Tân Tử Manh thở dài, đứng dậy nói: “Thím hai với Đồng Đồng ngồi đi, đừng cãi nhau nữa….”