Chẳng lạ gì tính cách bá đạo của Phong tổng, cho nên cô cũng không lấy làm ngạc nhiên.
Ngoài những lúc ở bên cạnh cô, Hàn Giai Tuệ thực tình chưa từng thấy người đàn ông ấy gỡ bỏ lớp mặt nạ cao ngạo uy nghiêm của mình xuống.
Anh lạnh nhạt, đối xử với ai cũng hời hợt, lạnh lùng.
Hàn Giai Tuệ bước ra cửa, tiện tay ngắt một chiếc lá đang đung đưa chìa ra trước tầm với.
Cô không ngoái đầu lại, chỉ tươi cười hỏi người đang đứng gần đó
"Vậy anh có gả không?"
Hàn Đông Quân bước sau cô, cười lớn
"Có thể không gả không? Em gái tôi đã theo người ta về tận nhà, còn chuyện gì là chưa làm nữa.
Giờ tôi nói không gả, được hả?"
"Sao em nghe chẳng có chút tiền đồ nào vậy?"
"Đã thế này rồi, em còn nghĩ bản thân có tiền đồ gì? Đừng tưởng anh không biết em bỏ Tiểu Khiết sống một mình ở Central Park để đi theo người ta.
Ham sắc bỏ bạn như vậy, còn nghĩ mình có giá lắm sao?"
Nói dứt lời, Hàn Đông Quân đưa tay cốc nhẹ lên cái trán nhỏ của cô, khiến cô gái nhỏ chỉ biết đứng yên xúyt xoa.
Cô nhìn lại mình một lượt, cũng xinh đẹp tươi tắn, so ra cũng chẳng thua kém ai điều gì.
Trời ạ, chẳng lẽ anh trai cô định cho không người ta?
Cô phụng phịu ngắt một cái lá, không cam chịu mình bị mất giá đến thế.
Rốt cục, Phong Thừa Vũ đã mua chuộc anh trai cô cách gì mà bây giờ cục diện thay đổi không thể ngờ thế này?
"Em gái anh có nhan sắc, có học vấn, sao có thể không có chút giá trị gì được? Ít ra, anh cũng phải kén rể có tiêu chí chút chứ"
"Được, coi như anh có một món hời, đến lúc đó đừng trách anh tham lam mang em gái ra bán nhé"
Hàn Đông Quân tự nhiên khoác vai cô, đánh mắt về phía phòng bếp, nơi có một người đàn ông đang tất bật nấu bữa tối
"Em lười biếng như thế, còn định ra giá cao, không sợ người ta chưa nghe xong đã xách dép chạy mất à?"
"Không hề, anh muốn ăn cơm ngon thì đừng nên ý kiến gì thêm nữa"
Ăn tối xong, Hàn Đông Quân nhất định trở về Lục thành.
Dù Hàn Giai Tuệ có nài nỉ anh ở lại đã, nhưng anh vẫn nhất quyết từ chối.
Đủ rồi.
Nếu cô biết bữa cơm vừa rồi của anh chật vật thế nào, chắc cô cũng không mời anh ở lại nữa.
Ai dè cả bữa cơm bắt anh ăn no cẩu lương.
Với lại, dù ở đây không lâu, nhưng suốt thời gian đó, cũng đủ để Hàn Đông Quân nhìn nhận được Phong tổng chiều chuộng, dung túng em gái anh thế nào.
Đến mười đầu ngón tay cũng không cần đụng nước.
Biết cô ở đây thực sự rất tốt, là anh có thể yên tâm làm việc được rồi.
Thấy "anh vợ" vất vả lái xe tới, lại vội vã ra về.
Phong Thừa Vũ liền gọi Lục Nghị lái xe đưa Hàn Đông Quân quay về Lục thành.
Dù cho Hàn Đông Quân từ chối thế nào cũng không được.
Hơn nữa, ban đêm lái xe đường dài nguy hiểm như vậy, làm sao Hàn Giai Tuệ yên tâm được.
Cô đứng cạnh hoa viên, xót xa nhìn người đàn ông trước mặt, dặn dò đủ thứ.
Mỗi một lần gặp lại, cô lại thấy anh trai mình như gầy đi một chút, làn da khoẻ khoắn lại nhuộm thêm chút màu của nắng gió.
Khi Hàn Giai Tuệ thấy ánh đèn xe sáng chói mà ngẩng lên, đã thấy Lục Nghị bước xuống xe.
Anh ta cung kính mở cửa xe cho Hàn tổng của QT, trước khi lên xe còn bước tới trước mặt Phong Thừa Vũ
"Phong tổng có về Lục thành luôn không? Hay ngày mai tôi quay lại đón anh?"
Thế nhưng, Phong Thừa Vũ lại khoác tay ôm lấy vòng eo nhỏ thon thả, không nhìn anh ta mà dửng dưng đáp
"Không về nữa"
Lục Nghị bất lực không nói lên lời, cũng không dám hỏi thêm.
Trước đây, Phong Thừa Vũ cuồng công việc đến quên ăn quên ngủ, thậm chí đi theo Phong tổng từng đấy năm chưa bao giờ Lục Nghị thấy sếp tổng nghỉ ốm hay không đến công ty vì lý do cá nhân.
Vậy mà, anh đã nghỉ làm mấy ngày rồi, vẫn chưa có ý định quay lại Lục thành.
Mấy ngày nay, Phong Thừa Vũ không ở Trụ sở chính, anh ta đã thêm một núi việc phải xử lý.
Hơn nữa còn phải liên tục chạy đi chạy lại giữa hai thành phố xa xôi.
Nếu không phải Phong tổng đã ký quyết định tăng lương cho anh ta, thì động lực nào khiến cho anh ta làm việc sức trâu vậy chứ.
Thôi thì đã vậy, Lục Nghị cũng đành ôm mớ tiền lớn sếp anh quăng cho mà làm việc bằng năm bằng mười bình thường.
Ông sếp anh bây giờ còn bận yêu đương, để ý gì mấy chuyện khác.
Không chỉ Lục Nghị ngạc nhiên trước quyết định này của Phong tổng, mà Hàn Giai Tuệ cũng bất ngờ không kém.
Cô biết khối lượng công việc cần giải quyết ở Phong thị một ngày đồ sộ thế nào, mà Phong thị cũng không thể thiếu Tổng giám đốc
"Anh không định về sao?"
"Hiện tại thì chưa.
Ở đây vẫn có việc cần phải làm"
Hàn Giai Tuệ nghĩ đến mấy hôm trước Công ty con ở Thành phố A xảy ra sự cố, chắc Phong Thừa Vũ vẫn chưa thể giải quyết triệt để.
"Chuyện gì quan trọng vậy.
Công ty con ở đây vẫn chưa giải quyết xong à?"
"Không.
Anh bận giữ vợ"
Phải rồi, sáng nay đưa Hàn Giai Tuệ đến trường, Phong Thừa Vũ chưa lập tức rời đi ngay mà còn nán lại chờ cô đi vào trong lớp.
Ai ngờ được chứng kiến một màn, mấy nam sinh trong sân trường cứ chằm chằm nhìn vào người phụ nữ xinh đẹp của anh, thậm chí có người còn không ngần ngại tiến đến bắt chuyện.
Nếu đây không phải trường học, hôm nay không phải ngày đầu nhập học của cô, Phong Thừa Vũ nhất định đưa cô về cất riêng trong nhà..