Lục Nghị bị cô cầm tay kéo ra khỏi phòng thì không khỏi hoảng hốt.
Đến chỗ vắng người liền vội vã giằng khỏi tay cô
"Cô Hàn, cô cứ bỏ tôi ra đã"
Còn đưa tay phủi sạch sẽ chỗ cô vừa mới chạm vào, kinh hãi như sợ bệnh truyền nhiễm
"Này, tôi có phải là hủi đâu mà anh phải làm thế?"
Lục Nghị có ở trong mơ cũng không dám sờ vào người phụ nữ này.
Phong Thừa Vũ tính chiếm hữu cao, lại như hũ giấm chua, động vào người của anh, không khéo mạng cũng chẳng còn.
Anh ta vẫn muốn giữ lại công việc này để kiếm miếng cơm manh áo, cho nên không thể động, tuyệt đối không thể động.
"Cô không phải là hủi, nhưng người đàn ông của cô thì đáng sợ còn hơn là hủi.
Cô thử nghĩ xem Phong tổng mà nhìn thấy cô nắm tay tôi như vậy, liệu tôi còn toàn mạng không"
Năm chữ "người đàn ông của cô" tuy được anh ta nói với âm lượng cực nhỏ, nhưng cũng khiến Hàn Giai Tuệ giật mình thon thót, cẩn thận nhìn trước ngó sau một lượt.
Bỗng ánh mắt thản nhiên khi nãy cũng đổi màu.
Người đang đứng sừng sững trước mặt, nhìn họ khó hiểu.
Lục Nghị gõ trán thầm than.
Hôm nay anh ta bị sao quả tạ nào chiếu vào đây? Nhìn sắc mặt đen thui kia, sợ là cuồng phong bão tố sẽ không hề giật cấp thấp rồi.
Đúng là làm phúc phải tội, kiếp sau, dù có ra đường ăn mày, anh ta cũng nhất định không làm trợ lý nữa.
Hàn Giai Tuệ ý thức được cô đã gây ra rắc rối gì cho Lục Nghị, nên mở lối cho anh ta rời đi trước khi cơn bão đổ bộ.
Chờ Lục Nghị đi khỏi, Hàn Giai Tuệ mới cười ngốc nhìn người nãy giờ vẫn đứng bất động trước mặt.
Trong con ngươi đó, có dáng vẻ hết sức vô tội của cô.
Đã vậy rồi, ai có thể nói gì được nữa?
Tối nay, xem chừng Tổng giám đốc Phong thị không thể rời khỏi thư phòng.
Cuộc họp định kỳ với công ty con bên Mỹ không thể hoãn, hơn nữa lại chênh lệch múi giờ, nên Lục Nghị không thể sắp xếp vào thời gian khác cho anh.
Dù gần đây, anh luôn cố gắng không làm việc khi ở nhà, thì hôm nay vẫn phải là ngoại lệ.
Lúc ra khỏi phòng sách, cũng đã rất khuya, Phong Thừa Vũ liếc mắt nhìn đồng hồ, vừa qua mười hai giờ đêm.
Đinh ninh cô đã ngủ say rồi, anh rón rén mở cửa bước vào, không muốn gây tiếng động sợ làm cô thức giấc.
Đúng là, Hàn Giai Tuệ đã ngủ thật rồi.
Nhưng mà...
Cô ngồi dưới sàn nhà, đầu gục lên tấm drap trải giường màu xám nhạt, trong lòng vẫn ôm khư khư cái laptop còn đang sáng đèn.
Dưới sàn nhà, bên cạnh tờ giấy lớn vẽ ngang dọc là đống bút chì, thước đo các loại nằm ngổn ngang.
Anh đi đến thu dọn gọn gàng rồi nhẹ nhàng gỡ con chuột máy tính trong lòng bàn tay cô ra, rồi gập laptop lại.
Bị động, Hàn Giai Tuệ lơ mơ hé đôi mi, sực nhớ mình còn chưa xong việc.
Cô bắt trung tâm não bộ phải bừng tỉnh, tập trung làm nốt báo cáo còn dang dở
"Muộn thế này rồi còn chưa định ngủ sao?"
Phong Thừa Vũ nhìn vào đống số liệu hiển thị trên màn hình laptop của cô, rồi lại cầm lên bản vẽ dưới sàn.
Báo cáo số liệu kia, là báo cáo cần phải nộp cho công ty anh.
Còn bản vẽ thủ công này, chắc chắn chẳng liên quan gì đến Phong thị.
Thời đại công nghệ thông tin, không biết chỗ nào còn thích dùng bản vẽ thủ công nữa.
Hàn Giai Tuệ nhìn vào thái độ hiện trên khuôn mặt tuấn mỹ, biết anh có ý hỏi, nên thật thà trả lời
"Em làm thêm một dự án nhỏ ấy mà, một công ty nhỏ mới mở tại phía Nam Lục thành.
Nghe nói, ông chủ của họ là du học sinh mới về nước, rất có gu, yêu cầu cũng đặc biệt.
Anh xem, nếu không tính về chi phí lợi nhuận và tiến độ thì bản vẽ thủ công chắc chắn dễ thuyết phục chủ đầu tư hơn đúng không?"
Phong Thừa Vũ không muốn nghe về mấy vấn đề đó, càng không muốn nghe về chủ công ty mới mở kia.
Điều khiến anh không vui là rõ ràng anh đã cố tình đẩy lùi tiến độ xây dựng dự án của công ty cô, mỗi ngày chịu tổn thất cả trăm triệu đồng.
Chỉ để cô không bị cuốn vào guồng quay của công việc, anh không muốn nhìn cô gánh trên vai áp lực phải hoàn thành đúng tiến độ, không muốn thấy cô phải vất vả.
Nhưng xem ra mọi thứ anh làm đều vô ích.
Cô rảnh rỗi thì kiếm thêm việc làm ngoài, tự mình lăn lộn, không một chút ý định nào là sẽ dựa dẫm vào anh cả.
Yêu một cô gái tự chủ như vậy, sẽ phải vui mừng hay thất vọng đây?
Anh không biết nữa, chỉ biết là lúc này tâm trạng rất không thoải mái.
Hàn Giai Tuệ vờ như không thấy khuôn mặt khó ở của anh, chỉ cười cười
"Anh ngủ trước đi, em sắp xong rồi.
Na Na bị ốm, mà báo cáo của cô ấy cần phải nộp vào sáng mai.
Em giúp cô ấy hoàn thành rồi sẽ đi ngủ ngay"
Giọng nói nữ tính mềm mại của cô hôm nay không còn có thể xoa dịu cơn giận đang chực bùng lên trong lòng anh.
Phong Thừa Vũ không đổi sắc mặt, nói bằng giọng lạnh tanh như ra lệnh
"Muộn rồi, ngủ đi.
Nếu chưa làm xong thì mai không cần nộp ngay, nói với Lục Nghị báo phòng kế hoạch một câu là được"
"Phong tổng, đừng chiều hư em nữa"
Cô nhanh chân nhảy vào lòng anh, thì thầm
"Trên thương trường, người ta vẫn nói Phong tổng là người công tư phân minh, trước giờ không có ngoại lệ.
Vậy thì cũng không nên phá vỡ những nguyên tắc thâm căn cố hữu vì những chuyện nhỏ nhoi thế này được.
Giữa chúng ta thì không sao, nhưng ảnh hưởng công việc chung của tập đoàn thì em sao gánh được trách nhiệm".