Từng buổi sáng yên bình cứ thế trôi qua.
Mỗi sáng Phong Thừa Vũ thức giấc đều ôm trong lòng một cô gái nhỏ.
Cảm giác ngọt ngào ấy, mang theo nét trong trẻo của buổi sáng khiến tâm tình Tổng giám đốc Phong thị luôn ngập tràn thứ cảm giác tươi vui.
Nhân viên trong công ty, không khó để nhận ra Phong tổng dạo này rất dễ tính, dù vẫn giữ nét mặt điềm tĩnh, cao ngạo, nhưng anh không còn nghiêm nghị, sắc lạnh như trước.
Họ lờ mờ đoán rằng, ông sếp lớn của họ hình như đang có hạnh phúc riêng nên tâm tình mới thoải mái thế.
Chỉ là không biết cô gái nào lại có được diễm phúc ấy.
Phong tổng hoàn hảo từ trong ra ngoài.
Thật khó để có thể tìm được một khuyết điểm nơi anh.
Gia thế, quyền lực, sự nghiệp, tướng mạo, đều xuất sắc, ưu tú.
Nếu bảo cho anh điểm tuyệt đối, thì cũng không có gì là quá đáng cả.
Lục thành này, phụ nữ xinh đẹp theo đuổi anh không ít, đếm cả ngày sợ là cũng không xuể.
Tiếc là, từ thiên kim hào môn đến mỹ nhân sao hạng A, không ai có thể khiến Tổng giám đốc Phong liếc mắt nhìn quá ba giây.
Người ta đồn rằng, Phong tổng là người không có hứng thú với phụ nữ là vì chưa có cô gái nào hợp mắt anh hoặc cũng có thể anh mắc căn bệnh khó nói nào đó liên quan đến giới tính chẳng hạn.
Thế nên, tin đồn đang được lan truyền kia thực sự gây chấn động trong Tập đoàn lớn nhất nhì cả nước này.
Tan làm, Hàn Giai Tuệ vừa mở cửa ngồi vào ghế bên cạnh ghế lái thì có người tới gõ cửa.
Nhận ra anh ta, cô lại bước xuống, nở nụ cười xã giao nhưng không khiến người khác cảm thấy xa cách
"Phó phòng Trương, bản kế hoạch tôi vừa gửi có vấn đề gì à?"
Anh ta là một nhân viên mẫn cán ở Phong thị, tính tình không xấu, bình thường trong công việc cũng giúp đỡ cô rất nhiệt tình.
Phó phòng Trương đó nhìn cô một lúc, đắn đo rồi cuối cùng khó khăn nói ra một câu đề nghị rời rạc
"Cô Hàn, tối nay...!cùng ăn tối với tôi nhé"
Hàn Giai Tuệ không trả lời ngay, nếu bây giờ cô từ chối anh ta, thì lần này là lần thứ ba.
Thấy đối phương một mực im lặng, anh ta thẳng thừng hỏi
"Cô có bạn trai rồi à?"
Hàn Giai Tuệ vẫn im lặng không đáp, như ngầm thừa nhận.
"Cô không thể nghĩ lại một chút sao? Bạn trai của cô chưa chắc đã có điều kiện tốt bằng tôi, giờ công việc của tôi vô cùng thuận lợi, cơ hội thăng tiến cao, nhà tôi cũng mua rồi, xe cũng chạy rất tốt.
Kết hôn cùng tôi, cô không cần lo lắng gì cả"
Anh Trương thật thà trình bày mọi ưu điểm sẵn có, đều đều giống như một bản thuyết trình.
"Rất tiếc, tôi không lấy những thứ đó để làm tiền đề cho hôn nhân.
Chúc anh sớm tìm được người phù hợp nhé"
Người bị từ chối buồn bã ngẩng đầu lên.
Đây là lần đầu anh ta yêu ai đó, cũng là lần đầu lấy hết dũng khí để tỏ tình với người ta.
Cho nên dù đoán trước được, vẫn không muốn từ bỏ bất cứ hy vọng nào.
Đột nhiên, cửa kính xe trước mặt anh ta từ từ hạ xuống.
Người ngồi trên ghế lái chỉ hơi chau mày một chút, rồi lại cười nhẹ với anh ta nhưng sao vẫn thấy sống lưng mơ hồ có luồng khí lạnh chạy dọc qua.
Trời ạ!
Mới lần đầu dại khờ có cảm giác rung động trước một người con gái, vậy mà ông trời nhẫn tâm ban cho một tình địch chất lượng cao như vậy.
Sau này anh ta còn dám yêu ai nữa?
Chẳng còn mấy ngày, Hàn Giai Tuệ sẽ phải đến Thành phố A nhập học.
Cô mang trong lòng từng đợt cảm xúc đan xen lẫn lộn, tâm trạng vui sướng như đứa bé lần đầu được cắp sách đến trường, vừa hào hứng vừa hân hoan.
Nhưng cũng có lúc, Hàn Giai Tuệ cảm thấy mình không xa nổi người đàn ông tuyệt mỹ này.
Dù sao thì mối tình này vừa mới chớm nở, anh và cô mới được hạnh phúc bên nhau chưa lâu.
Cô sợ cái mà người ta vẫn gọi là "xa mặt cách lòng", sợ khoảng cách ấy sẽ không đoán định được là bao xa.
Trái tim cũng vì thế mà đập loạn.
Hàn Giai Tuệ ngồi giữa phòng, nhặt nhạnh vài món đồ bỏ vào vali.
Cô nghệt mặt nhìn vào khoảng không vô định trước mặt, không biết người đàn ông tuấn mỹ đã tắm rửa xong xuôi bước ra, trên người cuốn chiếc khăn tắm ngang hông, vừa đi vừa lau khô tóc
"Xem ra, có người còn không nỡ hơn cả anh.
Còn chưa rời khỏi vòng tay anh đã mất hồn như vậy, không biết một mình em ở Thành phố A học tập có kết quả gì không nữa"
Hàn Giai Tuệ giật mình quay lại, thấy anh tự đắc như vậy thì cao giọng ra vẻ thách thức
"Vậy thì chúng ta thử cược xem, ai sẽ không chịu nổi trước, nhé"
"Không cần cược, anh nhận thua"
Phong Thừa Vũ vừa nói vừa nhấc bổng cô gái đang ngồi dưới sàn lên, đặt trên giường.
Đôi môi không do dự cúi xuống ngậm lấy cánh hoa anh đào mà mơn man nhè nhẹ.
Mùi hương nữ tính quen thuộc lan trong miệng anh, đánh thức cơ thể không ngừng tiết ra testosterone, ngày một nhiều.
Anh thấy trò đùa của cô thật ác.
Nửa ngày không nhìn thấy bóng dáng kiều mị ấy lướt qua trước mắt, anh đã điên cuồng đi tìm.
Mấy lần, Hàn Giai Tuệ cũng phải phát bực với kiểu vô cớ bắt cô xuất hiện của anh, còn mạnh miệng phát tiết với anh vài lần.
Thế nhưng sau đó vẫn chứng nào tật nấy, cô không thể thoát khỏi vòng vây anh vẽ ra.
Giờ còn bắt anh xa cô tận mấy tháng trời, không biết thời gian sẽ đằng đẵng thế nào.
Phong Thừa Vũ trút hết những ẩn ức trong lòng lên cơ thể cô, nhưng động tác vẫn luôn ôn nhu như đang nâng niu một món bảo vật quý giá độc nhất vô nhị.
Hương vị ái muội hoan lạc chẳng mấy chốc đã tràn ngập khắp căn phòng.
Buổi tối trước đó một hôm,
Phong Thừa Vũ nắm tay, dắt cô đi dạo qua quảng trường thành phố.
Đột nhiên, anh cầm lấy bàn tay bé xinh xắn của cô, lồng vào đó một chiếc vòng nhỏ.
Hàn Giai Tuệ nhìn chiếc vòng trên cổ tay có chút quen mắt.
Thấy nó và chiếc vòng đá trên tay anh giống như là một cặp, đều là vòng đá tự nhiên tết dây macrame.
Cô ngước mắt lên, khó hiểu nhìn anh.
"Người của anh, phải đánh dấu cho thật kỹ, tuyệt đối không để người khác có cơ hội gì".