Thần Diệp qua mười giờ mới về tới nhà.
Trong phòng vẫn nhét đầy đồ đạc nhưng có một người ở cũng yên tĩnh quá mức. Đêm đông về muộn, đèn mới vừa mở, độ chiếu sáng yếu ớt giống như là hấp hối.
Tay Thần Diệp cầm điện thoại, mở loa ngoài thanh âm của người đàn ông từ trong điện thoại di động truyền tới: “Thật không có chuyện gì?”
Cậu hạ thấp người bàn tay di chuyển đến đầu giường, mở đèn sau bức bích họa: “Thật không có chuyện gì, sức của dì ấy không lớn, cũng không thể nào đánh em bị thương.”
“Anh không phải nói cái này.”
Thần Diệp nắm dụng cụ điều khiển từ xa cũng mở máy điều hòa: “Vậy thì càng không có gì khác.”
Người bên đầu kia điện thoại im lặng một lúc lâu: “Em… Cùng Thẩm Dư Chu?”
Thần Diệp nói: “Cũng không có chuyện gì, em cũng không muốn chỉ đánh chủ ý lên một người.”
“Nếu mà anh ta sửa đổi cũng có thể cân nhắc, chỉ là… bản thân em phải nhìn rõ ràng.”
Thần Diệp nở nụ cười, “Yên tâm, em hiểu được.”
Người kia dường như là do dự một chút mới mở miệng: “Trước kia tại câu lạc tennis nhìn thấy em cầm vật kia anh còn tưởng rằng…”
“Cùng Thẩm Dư Chu không liên quan.” Thần Diệp nói.
Sau đó là một sự trầm mặc kéo về, một cỗ thê lương thuận theo những đốt xương mà xuyên vào tâm người.
Thần Diệp vừa định nói gì đó để chấm dứt cuộc nói chuyện, nhưng người bên kia có chút nản lòng mà nói: “Vậy được, dự báo thời tiết nói ngày mai có mưa, trước khi ra ngoài nhớ phải đóng cửa sổ.”
Thần Diệp nói: “Vậy cứ như thế, em đột nhiên có chút việc, cúp trước.”
Một hơi vội vàng nói xong, ngón tay kiên quyết bấm vào hình tròn màu đỏ trên màn hình điện thoại, người gọi điện thoại là Trác Tư.
Thần Diệp dựa vào giường ngồi xuống, mở ngăn kéo đầu giường lấy ra một hộp trang sức màu xanh ngọc, ngón tay nắm dây xích bằng bạc kéo ra một chiếc nhẫn, hai năm trước ở bãi biển Ly Đảo(Bali), Trác Tư cầm chiếc nhẫn này rồi đeo vào ngón tay áp út của cậu.
Trác Tư là hạng người gì? Ít lời, có chút không quen biểu đạt, nhưng tâm tư lại có phần chất phác, chăm sóc người khác không hề lên tiếng. Năm ấy sau ngày sinh nhật, Thần Diệp cùng anh ta một lần nữa trở thành bạn bè, ngược lại anh chưa bao giờ nói những lời khó dễ với Thần Diệp chỉ trầm mặc mà lại bướng bỉnh bảo vệ ở bên cạnh. Sau khi thực tập tốt nghiệp lại làm đề cương luận văn, khi đó Thần Diệp chuyển ra ngoài trường ở, Trác Tư vẫn duy trì tần suất một tuần một lần đến thăm cậu, mỗi lần đều xách một túi hoa quả tươi, chỉ sợ quấy rối cậu để đồ xuống ngồi mấy phút liền đi.
Sau khi chia tay với Thẩm Dư Chu có một quãng thời gian rất dài Thần Diệp không có tâm trạng bắt đầu đoạn tình cảm thứ hai, bọn họ liền dùng loại phương thức không gần không xa này mà lui tới. Sau khi tốt nghiệp Thần Diệp về Thượng Hải, từ vườn trường đi ra mới biết tình cảm bạn bè thời đại học đáng quý. Khi đó vòng xã giao của Thần Diệp chỉ có đồng nghiệp của cậu, phần lớn là cùng những trong phòng làm việc gật đầu chào hỏi, chuyện này đối với cậu cũng không có gì. Nhưng Trác Tư lại xem cậu như một sủng vật di động từ sớm đến tối bồi tiếp cậu, phương thức liên hệ đổi thành ở trên mạng lại càng trở nên gần gũi hơn. Bắt đầu chỉ là thỉnh thoảng hỏi thăm, sau đó biến thành khi Thần Diệp rời giường đều dựa vào điện thoại của Trác Tư, buổi tối không chúc nhau ngủ ngon sẽ cảm thấy ngủ không yên.
Thần Diệp trở về Thượng Hải năm thứ hai, rốt cục mẹ cậu đối với tính hướng của cậu làm khó dễ, ngắn ngủi mấy tháng mà cưỡng bách cậu kết thân vô số lần, Thần Diệp bị chỉnh đến muốn hỏng mất. Có một buổi tối cậu với mẹ cãi nhau ầm ĩ một trận, vốn chuẩn bị cầu an ủi, vừa vặn Trác Tư đăng một tấm ảnh chụp chung cho mọi người trong vòng bạn bè thấy, tấm hình chụp một nhóm người trong đó có một cậu con trai tay đặt trên vai Trác Tư, thần sắc rất là ám muội, Thần Diệp uống một vại dấm chua mới phát hiện mình đối với Trác Tư không đúng.
Đêm đó cậu đối với Trác Tư rất lạnh nhạt, Trác Tư kia sao có thể yên tâm, nhiều lần truy hỏi cậu làm sao vậy. Thần Diệp nổi giận nói: “Không nói cho cậu biết, trừ phi cậu tới Thượng Hải.” Giữa trưa ngày thứ hai, Trác Tư đến cửa công ty của cậu.
Bọn họ từ ngày đó bắt đầu, Thần Diệp một khi rõ ràng tâm tư của mình thì việc nghĩa chẳng từ nan, lúc Trác Tư ôm lấy cậu như trẻ con miệng còn hôi sữa, khẩn trương đến tay cũng run. Anh đã nhiều lần hỏi cậu: “Em nghĩ kỹ chưa?” Chỉ lo là cậu nhất thời kích động. Nhiều năm như vậy, Trác Tư là người duy nhất Thần Diệp gặp luôn rất quý trọng cậu.
Thần Diệp là người có tính tình hoặc là có hoặc là không, mẹ cậu không cho phép cậu ở chung với bạn trai ngày thứ hai cậu liền lôi kéo Trác Tư: “Chúng ta chạy trốn đi.” Sau đó bọn họ đến C thành.
Tìm phòng ở, đem nơi ở bố trí giống như một hộ gia đình đều do Trác Tư một tay xử lý, vì Thần Diệp phụ trách tâm huyết dâng trào nên anh ta giống như con bò già cần cù chăm chỉ mà khắc phục hậu quả. Sau giai đoạn ở chung đó, Trác Tư cũng danh xứng với thực là người bạn trai hai mươi bốn hiếu, sợ Thần Diệp mệt mỏi, sợ Thần Diệp sinh bệnh, cũng sợ Thần Diệp không cao hứng, thành phố này từng bởi vì Thẩm Dư Chu trở nên thê thảm u ám nhưng đối với Thần Diệp lần thứ hai trở nên ôn nhu.
Bọn họ thậm chí gặp qua gia trưởng, cha mẹ Trác Tư cũng chậm rãi bắt đầu tiếp thu cậu, nếu như không phải biến cố phát sinh, bọn họ vốn có thể tương thủ cả đời. Thế giới này vốn không có nếu như, trong tang lễ anh của Trác Tư,Thần Diệp bị cha mẹ anh ta đuổi ra, lúc bị mẹ Trác Tư chỉ vào mũi mắng là hung thủ, đột nhiên cậu hiểu được điều gì gọi là vận mệnh.
Trác Tư không hề từ bỏ, cũng không thể thay đổi cha mẹ luôn coi Thần Diệp như là kẻ thù, trong giai đoạn chăm sóc cha mẹ vượt qua mất nỗi đau mất con, thường thường chờ người trong nhà ngủ, nửa đêm đi thăm Thần Diệp một chuyến, trước khi hừng đông lại chạy về. Anh đối với Thần Diệp vẫn như cũ che chở chu toàn, nhưng thời điểm trầm mặc cũng càng ngày càng dài, rốt cục một ngày vào đêm khuya, nhìn vai Trác Tư lọm khọm trên thái dương nhô ra vài sợi tóc bạc, Thần Diệp đau lòng đến không thể tiếp tục nhịn được.
Cậu nói với Trác Tư: “Anh hứa gì với chú và dì thì cứ làm, anh không có sai.”
Trác Tư sửng sốt rất lâu: “Chuyện này đối với em không công bằng… vậy anh… anh không nỡ, em đừng lo lắng… anh có thể chịu nổi.”
Lúc đó Thần Diệp đem đồ của anh ta nhét vào tay anh rồi đuổi ra khỏi cửa.
Thật chịu nổi sao? Hiện thực trước mặt thì chỉ một câu không nỡ là quá nhạt nhẽo. Thần Diệp quá rõ Trác Tư là hạng người gì, nếu cậu không nói chia tay thì Trác Tư có thể đem tất cả những khó khăn đặt trên người mình, dù cho anh ta đã muốn sụp đổ.
Trác Tư là một người con có hiếu, Thần Diệp cũng quá rõ con đường sau này của anh là như thế nào, cùng phụ nữ kết hôn, nối dõi tông đường, bản thân Trác Tư bây giờ là con một lựa chọn như vậy không có gì đáng trách.
Nhưng tính tình của anh ta trong sạch thẳng thắn quyết định anh ta vĩnh viễn không thể làm ra loại chuyện đê hèn như vậy, thời gian đến thì tùy tiện tìm cho mình một người phụ nữ, ác độc mà cưới người ta xem như là công cụ an ủi cha mẹ cũng như tìm một đứa con. Trác Tư sẽ không làm như vậy, Thần Diệp hiểu rất rõ anh ta, nếu có một ngày Trác Tư thành gia, chỉ có thể là cùng với một người anh ta thích, hơn nữa còn là cam tâm tình nguyện vì người đó trả giá cả đời. Thần Diệp yêu Trác Tư vì những điều như vậy, đến thời gian để anh ta đi ra ngoài cũng không có, cho nên bọn họ được chăng hay chớ khả năng này sẽ không có.
Lúc bọn họ tách cũng không có mặt mũi nhìn nhau, ban đầu cậu vẫn luôn trốn, Trác Tư vẫn luôn tìm, bây giờ hai năm trôi qua, Thần Diệp vẫn không thường gặp Trác Tư, đem hai chữ vứt bỏ diễn dịch vô cùng nhuần nhuyễn.
Cho nên, vận mệnh là cái gì? Nhiều người đã từng nghĩ tới thiên trường địa cửu nhưng bất đắc dĩ phải chia tay, đây là chuyện tốt nhất cậu có thể làm cho Trác Tư.
Thời gian là thuốc chữa thương tốt nhất, lúc khói xanh từ chính giữa chậm rãi bốc lên trước mắt, Thần Diệp nghĩ như vậy, tỷ như cậu đối với Thẩm Dư Chu, tỷ như cậu đối với Trác Tư, lúc trước đau giống như là khoét tâm róc xương cũng đã hoặc là khép lại, tuy rằng con đường phía trước mờ mịt không biết đi về phương nào, nhưng cậu còn muốn tự mình một người tiếp tục đi.
Thần Diệp không nghĩ quay đầu lại, nhưng có người làm cho cậu phải quay đầu. Chủ nhật rảnh rỗi, theo thông lệ cậu đi ra ngoài chơi bóng, cậu đến câu lạc bộ không lâu, Thẩm Dư Chu cũng đến.
Thẩm Dư Chu hiển nhiên còn chuẩn bị tốt, áo khoác len bên ngoài, bên trong mặc đồ thể thao, không giống lần trước như mặc áo len bên ngoài khoác âu phục mà đi vào.
Thần Diệp không chắc anh có ý gì, lần trước đêm đó những gì nên nói không nên nói cậu đều nói rõ, bây giờ Thẩm Dư Chu là người có giá trị, tài lực, địa vị mọi thứ đều đem ra được, muốn hạng người gì mà không có, cần gì phải quấn lấy cậu, người yêu …trước trước…đây..? Đúng không? Cậu còn không biết phải thêm vào bao nhiêu từ “trước” nữa.
Cho nên cậu lấy tay lau vệt mồ hôi, không lên tiếng.
Thẩm Dư Chu đem áo khoác vứt một bên, rút vợt từ bên trong túi ra, cười như không cười nói: “Anh cũng tới thư giãn một chút. Cùng sư huynh đánh hai ván, không quấy rầy em đi?”
Nửa điểm ám muội và chú ý đều không có, giống như không có chuyện gì xảy ra.
Thần Diệp liền cười: “Được.”
Lùi một bước để tiến hai bước hoặc là lui thật xa, Thẩm Dư Chu tính toán điều gì cũng không trọng yếu, ngược lại không ăn đã xong Thần Diệp đều làm rõ, trong đầu Thẩm Dư Chu nhận thức được điều này là tốt rồi.
Cho nên bọn họ trước tiên đánh hai ván, đánh hai ván này Thần Diệp có chút không cười được, người bồi luyện còn biết đánh cho cậu mấy trái cầu, còn tư thế Thẩm Dư Chu đánh thực sự là đem cậu vào chỗ chết. Cố tình tài nghệ không bằng người, cậu đâu chỉ không cười nổi, quả thực cậu bị đánh đến muốn khóc.
Thần Diệp một đầu đầy mồ hôi, ngồi ở một bên nghỉ ngơi, thở hồng hộc. Cũng đúng, trước đây ở trường học Thẩm Dư Chu là người trong đội quân danh dự của đội thể dục, khi đó cậu chỉ cần tố chất thân thể kiểm tra đạt yêu cầu đã là vạn sự đại cát. Trước mắt xem như cậu giữa chừng thay đổi, nhưng Thẩm Dư Chu vẫn là lão đồng chí.
Cậu nhìn Thẩm Dư Chu, lau mồ hôi rơi xuống mí mắt nói: “Anh xác định không cần đổi một tuyển thủ có trọng lượng để tập luyện?”
Thẩm Dư Chu vặn nắp bình nước ở trong tay đưa đến trước mặt cậu, chờ cậu tiếp nhận mới ở bên cạnh ngồi xuống, cười vui vẻ chứng tỏ tinh thần phấn chấn: “Em xác định không muốn trở thành tuyển thủ có trọng lượng?”
Như vậy ngược lại giống như trước kia trùng hợp đến kỳ diệu, lúc còn ở trường học, có một học kỳ Thần Diệp thi bóng rổ, sợ tứ chi cậu không linh hoạt làm không đúng cách, liên tục trong một tháng phàm là trời nắng, mỗi ngày vào hoàng hôn Thẩm Dư Chu đều ở sân luyện tập nhỏ của trường huấn luyện cậu một cách ma quỷ đến hai giờ.
Không nghĩ vì sao mình lại nhớ lại chuyện ngày hôm qua, Thần Diệp uống một hớp nước, ngước lên nhìn ánh mắt của Thẩm Dư Chu, cười nói sang chuyện khác: “Nhìn thể lực và tốc độ phản ứng của anh chắc thường đi vận động thư giãn?”
Thẩm Dư Chu ánh mắt chuyển hướng nhìn đối diện vách tường, vẫn là cười, cực kỳ tự nhiên nói: “Vừa vặn phát tiết tinh lực quá thừa.”
Thần Diệp mỉm cười thu tay lại, không phải không thừa nhận dự định cùng tình nhân cũ nói chuyện như vậy, vẫn có chút lúng túng.
Không thể tiếp tục nên cậu phải mở đường, Thần Diệp chậm rãi đóng nắp bình nước, đem vợt bóng thu lại nói: “Buổi trưa em có hẹn với một người, đi trước một bước.”
Thẩm Dư Chu cũng rất thẳng thắn: “Được, buổi tối đông chí em có rảnh không?”
Thần Diệp vừa định nói có sắp xếp, không chờ cậu mở miệng, Thẩm Dư Chu nói: “Dì Lục lại muốn gọi em qua ăn cơm, vừa vặn ngày đó anh đi công tác, Thẩm Lục cũng không có ở nhà.”
Đây chính là ném một người cho mẹ để qua lễ, Thần Diệp nói: “Rảnh rỗi.” Vẫn là câu nói kia, Thẩm Dư Chu là Thẩm Dư Chu, mẹ anh vẫn là mẹ anh. Đơn thuần cùng với Lục nữ sĩ giao thiệp cậu cũng rất nguyện ý.
Lần này Thẩm Dư Chu thật không có sắp xếp an bài cậu gì cả, buổi tối đông chí Thần Diệp chuẩn bị lễ tới cửa, trong nhà quả nhiên chỉ có một mình Lục nữ sĩ.
Lục nữ sĩ liền quở trách cậu: “Tuổi còn trẻ sao lại không chú ý nghe lời như vậy, lại mang tặng đồ vật, lần sau dì cũng không dám kêu con đến nữa.”
Cho dù chỉ có hai người ăn cơm, bà vẫn làm một bàn lớn đồ ăn, C thành không có tục lệ đông chí ăn sủi cảo, nhưng buổi tối thức ăn so với bình thường phong phú hơn một chút.
Trên bàn cơm một người một ly hoàng tửu, rượu là Thần Diệp mang đến.
Thần Diệp nâng ly còn nói vài câu may mắn, Lục nữ sĩ rất mừng rỡ, nói: “Dư Chu và Thẩm Lục từ nhỏ đến giờ cũng không biết điều như con vậy.”
Thần Diệp muốn nói câu “Vậy cho con làm con nuôi của dì đi.” Làm rõ dự định của mình, nhưng rồi cậu suy nghĩ lại cảm thấy chuyện kết nghĩa cũng không thỏa đáng. Sau này Thẩm Dư Chu còn phải tìm người yêu khác, có cậu người yêu trước đây lại kiêm em kết nghĩa tồn tại, sẽ khiến người ta khó chịu. Chính cậu đã ăn qua oan ức, cũng không muốn làm cho người khác phải chịu như mình.
Cho nên cậu chỉ cười cười, không nghĩ Lục nữ sĩ trực tiếp hỏi: “Suy nghĩ minh bạch?”
Thần Diệp không có gì cũng thẳng thắn: “Dạ, con và sư huynh nếu thích hợp lúc đó sẽ không chia tay, dì nói xem có đúng không?”
Nụ cười của Lục nữ sĩ thu lại một chút, hiển nhiên vẫn có chút thất vọng, nhưng rất nhanh gắp miếng cá để vào trong bát của cậu: “Ăn nhiều chút, Dư Chu tự mình tạo nghiệt thì để nó tự chịu, tối nay hai mẹ con chúng ta chỉ để ý ăn thật ngon bữa cơm này.”
Trong lòng Thần Diệp ấm áp vui vẻ, thậm chí trong nháy mắt không thể nói lý mà hoảng hốt, nếu gia đình của Thẩm Dư Chu và gia đình Trác Tư đổi chỗ, cuộc đời của cậu sẽ viên mãn đến cỡ nào.
Cơm nước xong cậu giúp đỡ thu dọn rồi bồi tiếp Lục nữ sĩ nói chuyện, tán gẫu vài câu thì chuông điện thoại di động vang lên, Lục nữ sĩ liếc mắt nhìn màn hình sắc mặt liền chìm xuống, nhưng vẫn nhận.
Người ở đầu bên kia điện thoại không biết nói cái gì, Lục nữ sĩ càng nghe thần sắc càng khó nhìn, cuối cùng bà nói: “Nửa thân thể của tôi cũng sắp xuống mồ, không quản được những thứ này.” Hầm hừ mà cúp điện thoại.
Thần Diệp chưa từng thấy bà như vậy, cậu hỏi: “Làm sao vậy?”
Lục nữ sĩ nói: “Là cậu hai của Dư Chu, mấy tháng trước mới ra tù.”
Thần Diệp hơi kinh ngạc: “Làm sao lại đi vào?” Cậu vẫn biết Thẩm Dư Chu có hai người cậu nhưng cũng không phải là người quá giỏi, mà chưa từng nghe nói có một người đem mình dằn vặt đi vào trong tù.
Lục nữ sĩ nói: “Con không biết? Năm ấy, thật ra Dư Chu bị hắn tìm người làm tổn thương, may mà chỉ tổn thương chân.”
Thần Diệp lấy làm kinh hãi: “Không phải cướp bóc?”
Lục nữ sĩ lắc đầu một cái: “Không phải. Tình huống nhà chúng ta con cũng biết, lúc đó Dư Chu tiếp nhận công việc từ dì, muốn đem việc làm ăn trong nhà làm cho rõ ràng. Dì có hai người em trai, ăn quen nên nắm giữ đồ trên tay khi nào chịu giao ra. Năm đó Dư Chu vừa tới, đem một nhóm người trong công ty thay đổi, vốn là đem hai người bọn họ chế trụ.”
Thần Diệp nói: “Con đây có nghe nói qua.”
Lục nữ sĩ còn nói: “Cậu út của Dư Chu thì hoàn hảo, chỉ có cậu hai đàng hoàng không tới một năm lại bắt đầu làm yêu, ỷ vào Dư Chu bắt đầu tin tưởng nó, lúc làm công trình Nam Cầu vì muốn mình được lợi cư nhiên vụng trộm đổi vật liệu xây dựng là hàng nhái, trong lúc thi công gặp chuyện xấu cũng che dấu, công trình hoàn toàn như đậu hủ nát, sau đó lại thông đồng với thầu xây dựng sửa sang, cuối cùng bị bên đối phương phát hiện.”
Thần Diệp nói: “Công trình Nam Cầu, là năm ?”
Lục nữ sĩ gật đầu: “Tháng năm ấy, Dư Chu suýt nữa bị kiện.”
Thần Diệp ngẩn người, lúc đó cậu chỉ biết là Thẩm Dư Chu bận, mà kiện cáo với không kiện cáo, Thẩm Dư Chu xưa nay không nói cho cậu biết.
“Sau đó thì sao?” Làm sao diễn biến thành cậu ruột xui khiến người phục kích cháu ngoại trai.
“Sau đó phía ta bên này cũng tìm chút quan hệ, Dư Chu và Úc Tầm An cũng nghĩ không ít biện pháp, mong bên kia bãi bình, bồi thường tiền đem công trình làm lại là xong. Sau đó Dư Chu trừng trị cậu nó cũng không nương tay, cậu của nó tức giận liền thẳng thắn thuê mấy tên côn đồ tìm đến Dư Chu gây phiền phức.”
Lục nữ sĩ thở dài: “Úc Tầm An người này, những cái khác dì đều cảm tạ nó..nhưng chỉ có chuyện con và Dư Chu.. sao nó lại ỷ vào năng lực mà thừa cơ..dì đây nhìn không được, đương nhiên, chính Dư Chu cũng có vấn đề.”
Thần Diệp cười cười: “Sư huynh cũng chưa chắc chỉ thích năng lực của anh ta.”
Lục nữ sĩ vung vung tay: “Không có chuyện đó, dì cũng là người từng trải qua thời tuổi trẻ, nào có tình yêu vừa bắt đầu lại tương kính như băng? Trước kia khi con đến đây, các con nửa đêm chuồn vào một phòng lẽ nào dì thật không biết? Lúc Dư Chu và Úc Tầm An quen nhau, dù có muộn nó cũng tự mình trở về nhà. Úc Tầm An cũng không phải không tới ăn cơm, hai người bọn họ vẫn cho dì một cảm giác hai người chỉ là đồng nghiệp, không phải tụi nó quen ba tháng thì chia tay sao?”
Thần Diệp không tiện nói gì.
Cậu kỳ thực cũng từng nghi hoặc qua. Khi đó Thẩm Dư Chu đung đưa không ngừng, rốt cuộc là bởi vì con người Úc Tầm An hấp dẫn hơn cậu hay là có bản lĩnh hơn cậu. Nhưng nói đến cũng là một chuyện dài, một người đàn ông tư bản đang trong quá trình tích lũy thì một đồng sự chí thú hợp nhau trong sự nghiệp so với cậu trong tay chỉ có một chữ yêu nhẹ nhàng trói buộc thì người kia càng dụ người hơn.
Cậu không biết vào lúc ấy Úc Tầm An đối với Thẩm Dư Chu mà nói đến cùng dụ người tới trình độ nào, mà câu nói của Thẩm Dư Chu làm cho cậu buồn nôn đã lâu: “Anh cũng nghĩ đối với anh ta làm chút gì, chỉ là làm không được.”
Sau đó Thẩm Dư Chu chỉ trích cậu xưa nay nghe người khác nói luôn có tính lựa chọn tin một nửa không tin một nửa, Thần Diệp đúng là có tính này nhưng câu nói này cậu cư nhiên tin. Kỳ thực, những lời này là thật hay giả không trọng yếu, rút đi biểu tượng mà nhìn bản chất, bản chất chính là năm đó, Thẩm Dư Chu luôn luôn thương tổn cậu.
Đương nhiên cậu cũng không để Thẩm Dư Chu dễ chịu, Thần Diệp cảm thấy được điểm ấy cậu không làm sai, cục diện bất bình đẳng như vậy ít nhất cậu cùng Thẩm Dư Chu đối lập qua, nhưng Úc Tầm An vẫn luôn chăm chỉ siêng năng mà thể hiện bản thân, chỗ mấu chốt là anh ta có thể đem lại lợi ích cho nên đối phương phải sử dụng tốt nhất.
Khi đó Úc Tầm An cũng luôn luôn quảng cáo rùm beng là mình có khả năng, nói như vậy là có ý tứ, anh ta đem thủ đoạn này tuyên thị mình đối với Thẩm Dư Chu có giá trị… Trời ạ, đây tột cùng là yêu cầu quá thấp hay là EQ không cao.
Nói đến giá trị, Thần Diệp đột nhiên nhớ tới lúc Thẩm Dư Chu mới vừa tốt nghiệp, tình cờ anh nói với cậu công ty đang gặp khó khăn, có lần nói đến tiền cung cấp cho một hạng mục công trình có vấn đề, cậu đem sổ tiết kiệm của mình móc ra.
Lúc cha cậu qua đời đã làm di sản phân cách, sau khi trưởng thành cậu có thể chi phối tài sản mà so với người cùng lứa thì số tiền này quá nhiều, Thần Diệp cũng không nghĩ biểu hiện là mình có giá trị, thuần túy chỉ là không muốn nhìn Thẩm Dư Chu buồn rầu. Ai ngờ Thẩm Dư Chu vừa nhìn đồ trên tay của cậu thì sắc mặt trầm hơn, sổ tiết kiệm y nguyên không thay đổi nhét về tay cậu, nói một cách lạnh lùng: “Không dùng tới tiền của em.” Đón lấy anh một ngày buồn bực không muốn nói chuyện với cậu.
Buồn cười nhất là lòng tự trọng của đại nam nhân, có khả năng Thẩm Dư Chu yêu thích Úc Tầm An vì hắn cho anh loại cảm giác kia, tự mình từng bước thực hiện từng bước đi lên bản thân sẽ tăng thêm cảm giác mình là một đại nam nhân.
Nhưng đến cùng là dạng gì, hiện tại cũng đã không trọng yếu.
Bali là một hòn đảo của Indonesia. Đảo Bali cũng là điểm đến du lịch lớn nhất Indonesia và nổi tiếng vì có nền nghệ thuật phát triển cao, bao gồm vũ, điêu khắc, hội họa, hàng da thuộc, luyện kim và ca nhạc Bali.