Tình Cũ Như Mộng

chương 44: lý do rời khỏi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Doãn Gia Hoa sửng sốt.

Hóa ra bố mẹ cô qua đời khi ấy.

Anh đã tưởng tượng ra muôn vàn lý do, anh cứ ngỡ cô tìm đến anh là vì buồn chán, cô không yêu anh, chồng cô muốn quay về bên cô nên cô không cần anh nữa…song anh chưa bao giờ nghĩ rằng sự thật sẽ là thế này.

Trái tim anh đau đớn, anh bất giác siết chặt vòng tay: “Anh không biết đã xảy ra chuyện như vậy.”

Quan Hiểu tựa trước ngực anh, khẽ nói: “Bố mẹ em khi đang du lịch nước ngoài, đã gặp tai nạn ô tô. Giây phút em nhận được tin dữ, em tưởng chừng như toàn bộ thế giới đều sụp đổ. Em chưa từng nghĩ rằng bố sẽ ra đi sớm như vậy. Mẹ em vẫn luôn ốm đau, em từng ngỡ rằng nếu mẹ mất thì cũng vì bệnh, không ngờ rằng tại vì tai nạn này.”

Khi đó cô vẫn còn trong tình trạng hoảng sợ vì bị Mạnh Đông Phi vạch trần, và chìm đắm trong đau khổ khi bị Mạnh Đông Phi ép buộc chia tay, còn chưa kịp chữa lành vết thương kia thì bên tai lại giáng xuống tin dữ khác. Cô hoàn toàn suy sụp.

Cô không còn sức lực để chạy đến giải thích với Doãn Gia Hoa, cô vội vàng bay ra nước ngoài để giải quyết việc hậu sự của bố mẹ. Cô thầm nghĩ, nếu đợi đến khi cô giải quyết tất cả rồi quay lại anh còn chịu nghe cô giải thích, vậy cô bất luận thế nào cũng sẽ cầu xin anh tha thứ.

Song đến cuối cùng cô vẫn không thể có cơ hội đó.

Trước khi ra nước ngoài, luật sư gọi điện thoại cho cô và Mạnh Đông Phi yêu cầu hai người phải sang Úc một chuyến, bảo là di chúc của bố mẹ cô cần hai người có mặt. Cô không còn cách nào khác là phải gọi Mạnh Đông Phi về nhà, báo cho hắn ta mấy hôm nữa sang Úc cùng nhau.

Nhưng cô không ngờ rằng lúc này ngoại Doãn Gia Hoa lại đến tìm cô lần nữa.

Ngoại đến cầu xin cô đừng đi tìm Doãn Gia Hoa nữa, trách cô đã giày vò anh thành người không ra người. Cô đang định giải thích, Mạnh Đông Phi ở bên cười mỉa: “Ha! Thật đúng là kì lạ! Không ngờ một con gà không thể đẻ trứng như cô mà cũng có giá đến thế!” Hắn ta thong dong đi đến choàng qua vai cô: “Bà cụ, bà nhìn cho rõ nhé! Tôi là chồng người phụ nữ này, cô ta chẳng phải người phụ nữ đàng hoàng gì, cô ta đã có chồng!”

Khi đó cô nhìn thấy vẻ mặt ngoại kinh hoảng, hận không thể lôi tên Mạnh Đông Phi kia cùng đi chết.

Ngoại run rẩy quỳ xuống trước mặt cô, cầu xin cô đừng bao giờ đến tìm Doãn Gia Hoa nữa.

Bất luận cô có nói lôi kéo cỡ nào ngoại cũng không đứng dậy, không còn cách nào khác, cô cũng chỉ có thể quỳ xuống. Ngoại giữ lấy tay cô, khẩn thiết cầu xin: “Quan tiểu thư, nếu cô thật sự muốn nghĩ tốt cho Tiểu Gia , xin cô đừng đến tìm nó nữa, hai đứa vậy rồi coi như hết đi! Ta không thể…không thể cứ vậy mà khoanh tay ngồi nhìn đứa cháu nhỏ này cứ vậy mà bị hủy hoại trong tay cô được! Nếu như cô không hứa với ta, ta sẽ chết tại đây cho cô xem!”

Lòng cô đau như dao cắt.

Ngoại thì khóc, Mạnh Đông Phi đứng bên cười mỉa. Nhìn tờ giấy báo tử trên bàn, cô cảm thấy không khác gì ngày tận thế.

Cô khóc như mưa, không biết sức lực đâu cô đỡ bà dậy: “Là cháu không xứng với anh ấy, cháu không nên làm lỡ chuyện của anh ấy, anh ấy xứng đáng để gặp người tốt hơn!” Cô cố hết sức để nói lời cuối cùng: “Cháu hứa với bà, cháu sẽ không bao giờ tìm anh ấy nữa.”

Doãn Gia Hoa nhìn Quan Hiểu, lại càng yêu thương gấp bội. Anh không biết nên làm gì để bù đắp những đắng cay mà cô phải chịu đựng, chỉ có thể đem tâm tình hóa thành nụ hôn, anh hôn lên trán cô.

“Xin lỗi Hiểu Hiểu, đã để em phải chịu đựng những đau khổ này một mình, xin lỗi!”

Quan Hiểu nhìn anh với anh mắt phức tạp: “Gia Hoa, anh còn chưa nghe đến chuyện quan trọng nhất…Em…em không thể sinh con! Anh thích trẻ nhỏ như vậy, em cảm thấy bản thân mình không xứng với anh!”

Doãn Gia Hoa che miệng cô lại: “Anh biết! Chúng ta có thể không sinh, chỉ cần chúng ta có thể bên nhau là được!”

Cô khó hiểu nhìn anh: “Là ngoại nói cho anh sao?”

Anh lắc đầu: “Sau này anh sẽ nói cho em!”Anh lại hỏi tiếp chuyện sau đó.

Sau khi ngoại đi, Quan Hiểu đưa ra đề nghị ly hôn với MạnhĐông Phi. Thế nhưng hắn ta sống chết không chịu: “Cô bảo cô muốn li dị là li dị sao, nào có chuyện dễ dàng như vậy!” Khi hắn ta nói những lời này, hoàn toàn không nghĩ tới những năm tháng qua hắn ta ăn chơi thế nào bên ngoài.

Khi đó cô chỉ đơn thuần cho rằng Mạnh Đông Phi muốn lấy ít phí chia tay từ cô, mãi đến sau này cô mới phát giác ra, hắn ta chỉ là lo lắng đến tài sản của bố mẹ cô để lại.

Khi còn sống họ để lại cho cô số tài sản bảy mươi triệu. Họ nhận thấy cuộc hôn nhân của cô và Mạnh Đông Phi nảy sinh vấn đề, vì trái tim Mạnh Đông Phi không để ở nhà nên cô mới không vui, nên mới lập di chúc, chỉ khi cô và Mạnh Đông Phi không ly dị thì khi đó hai người mới có thể thừa kế. Mà số tài sản này sẽ không được nhận một lần, mà chia ra nhiều lần trong bảy năm, mỗi năm sau năm mới có thể nhận được mười triệu. Trong mười triệu này cô có bảy triệu còn Mạnh Đông Phi nhận được ba triệu. Nếu như họ vẫn một mực muốn ly dị thì số tài sản này sẽ được luật sư quyên góp từ thiện.

Bố mẹ cô nghĩ rất đơn giản, cảm thấy bảy năm sẽ nấu nhừ tất cả. Mạnh Đông Phi nhất định sẽ quay trở về, hai người họ rồi sẽ yên ấm bên nhau. Đối với bọn họ đây là suy nghĩ cho con gái, nhưng đối với cô mà nói đây chính là gông xiềng tàn khốc nhất.

Cô quyết tâm, thà rằng không cần số tiền đó chứ không muốn dây dưa với tên Mạnh Đông Phi kia. Song khi đó công việc làm ăn của tên đó lại thua lỗ, hắn ta chăm chăm vào số tiền thừa kế kia, một mực không chịu ly hôn, thậm chí còn sử dụng thủ đoạn bỉ ổi, dồn cô đến bước đường cùng chỉ có thể thỏa hiệp.

Quan Hiểu nhìn Doãn Gia Hoa, đột nhiên cô mất đi dũng khí để nói tiếp.

“Gia Hoa, anh thật sự muốn nghe tiếp ư? Chuyện sau đó…em không thể nói nên lời. Mỗi lần nghĩ đến nó em lại cảm thấy bản thân mình rất có lỗi với anh, không xứng với anh, nhất là giờ phút này, anh đã rất thành công, còn em…”

Doãn Gia Hoa hôn lên môi cô.

Nụ hôn sâu ấm áp, như tiếp thêm dũng khí để cô an tâm.

Lâu sau, anh mới buông môi cô ra, thì thầm: “Nếu như không có em ,anh sao có được ngày hôm nay? E rằng anh cũng như Hồ Đào, học chơi thứ xấu từ lâu. Hiểu Hiểu, nếu như chuyện này khiến em khó mở miệng như thế, vậy em không cần phải nói. Anh chỉ cần biết, em có nổi khổ, nên mới không thể li dị với tên đó là được! Mặc kệ em đã xảy ra chuyện gì, hãy tin anh, anh đều sẽ luôn yêu em!”

Quan Hiểu khóc nghẹn ngào nhìn anh, cô thầm hít sâu, lấy cam đảm nói ra: “Hắn ta bỏ thuốc trong ly nước của em, rồi quay lại video.”

Cô thật sự khó có thể nói thành lời, cô cảm thấy rất nhục nhã, cảm thấy bản thân mình rẻ mạt, bẩn thỉu.

Khi cô nhất quyết ly hôn với Mạnh Đông Phi, hắn ta đã sử dụng thủ đoạn bỉ ổi. Vẻ mặt hắn dữ tợn mà nói với cô: “Muốn ly dị sao? Được tôi sẽ đưa mấy thứ này phát tán lên mạng, để cho cả thế giới có thể chiêm ngưỡng khuôn mặt của cô và mấy đoạn phim nổi bật này! Được, đến lúc đó tôi sẽ điều tra tên tình nhân của cô là thằng nào rồi gởi cho hắn ta mấy đoạn nhìn cho đã mắt, à đúng rồi, còn thêm bà già hôm trước đến tìm cô nữa, tôi cũng sẽ gởi cho bà ta một phần, cô cảm thấy thế nào?”

Hắn ta nói một hồi, cô suy sụp ngã trên mặt đất.

Ngoại trừ thỏa hiệp cô còn có thể làm gì?

Cô không ngờ rằng, bản thân mình hơn hai mấy năm đều sống không nhung lụa, mọi chuyện đều như trải thảm cho cô bước đi, trên trường không biết bao nhiều bạn học đã thầm ao ước được như cô, sao lại có thể xảy ra tình trạng trước mắt này chứ?

Sau cùng cô và Mạnh Đông Phi cùng thỏa thuận, trước khi nhận hết số tiền thừa kế, cô sẽ không ly hôn với hắn. Mỗi năm rút ra mười triệu, cô chẳng dùng đồng nào, đưa hết cho hắn trả nợ việc làm ăn thua lỗ ở Úc. Căn hộ ở thành phố A cũng bán đi, tuy căn hộ đứng tên cô, nhưng tiền là mỗi người mỗi nửa. Đợi đến khi nhận hết khoản tiền, hắn ta sẽ xóa đi mấy thứ đó.

Sau đó cô lấy số tiền bán nhà làm kinh doanh nhỏ, tự lực cánh sinh kiếm tiền nuôi bản thân.

Cô từ một cô gái mười ngón tay không đụng nước bao giờ trở thành một người khom lưng làm lụng tất cả.

Cô cảm thấy, bản thân mình dơ bẩn như thế, đã không còn tư cách để yêu Doãn Gia Hoa, không bằng cứ dứt khoát tuyệt tình để anh quên cô đi, để anh quên đi khoảng thời gian hai người bên nhau, để anh tìm một cô gái đơn thuần trong sạch, hạnh phúc mỹ mãn những ngày tháng sau này.

Vì thế khi trở về bán căn hộ cô đã để lại cho anh một lá thư. Cô biết anh nhất định sẽ quay trở lại nơi này, cô cầu xin người mua hãy đợi một thời gian nữa rồi đến nhận nhà.

Trong thư cô viết, cô và Mạnh Đông Phi đã quay lại, hai người họ sẽ rời đi nơi mới để bắt đầu lại từ đầu.

Cô dối anh: Doãn Gia Hoa, xin lỗi, bởi vì cô đơn mà em đã tổn thương anh, xin lỗi, em thật sự cũng đã rất thích anh. Nhưng em đã quen sống trong sung sướng , anh lại không thể nuôi nổi em, mà em lại không thể rời khỏi cuộc sống mà chồng em đã cho.

Thật ra cô chưa bao giờ đụng vào tiền của Mạnh Đông Phi, nhưng để anh quên cô nhanh, cô chỉ có thể nói như vậy.

Từ đó cô bắt đầu cuộc sống lầm than, chịu đựng khổ cực bảy năm mới có thể ly dị, mới có thể giải thoát khỏi tên kia.

“Đó là lý do vì sao, em không ly dị với hắn ta.” Quan Hiểu cúi đầu xuống, không dám nhìn Doãn Gia Hoa, sợ phải bắt gặp ánh mắt ghét bỏ hay đau đớn nơi anh.

Doãn Gia Hoa khẽ nâng cằm cô lên: “Hiểu Hiểu, hãy nhìn anh.” Thanh âm dịu dàng làm tan chảy trái tim cô, cô sợ sệt ngước mắt.

“Hiểu Hiểu, đây không phải là lỗi của em, lỗi là vì tên Mạnh Đông Phi đó quá bỉ ổi đê tiện. Hiểu Hiểu, tin anh, em hoàn toàn không bẩn, anh chỉ cảm thấy càng thương em thôi!”

Quan Hiểu khóc nức nở, cô nắm lấy tay anh đặt vào bên má, cảm kích, nhẹ nhỏm tựa như vừa buông xuống được gánh nặng.

“Cảm ơn anh, Gia Hoa, cảm ơn anh.” Cô không biết dừng từ ngữ nào để có thể biểu lộ tình cảm trong lòng.

Cô thật sự rất biết ơn anh vì đã không chê, không bỏ mặc cô.

Doãn Gia Hoa nắm chặt tay cô: “Sao em ngốc thế? Em đã trải qua sáu năm kia thế nào? Sao không quay trở về sớm? Sao không kể tất cả mọi chuyện cho anh? Sao lại một mình chịu đựng tất cả?”

Quan Hiểu xoa nhẹ lên hàng lông mày anh, nói với anh rằng cô đã thật sự có ý định rời khỏi thành phố A này mãi mãi, cô thật sự nghĩ rằng cô có thể từ từ quên anh đi. Song là cô đã đánh giá bản thân quá cao, một năm rồi lại một năm, nỗi nhớ nhung của cô đối với anh lại càng dâng trào, một năm rồi lại một năm, bóng dáng anh trong tâm trí cô lại càng hiện rõ, sáu năm trôi qua, khi chỉ còn một chút nữa thôi cô đã có thể giải thoát, cô đã không thể ngăn lại nỗi nhớ nhung trong lòng mình, cô âm thầm quay lại thành phố A.

Cô chỉ muốn đứng một nơi xa xa lặng lẽ ngắm nhìn anh. Cô không hề tham lam hy vọng có thể cùng anh nối tiếp tiền duyên. Thế nhưng, số phận là vậy, rõ ràng cô đã quyết tâm, chỉ đứng từ xa nhìn anh, Mạnh Đông Phi lại về nước hết lần này đến lần khác quấy rấy cuộc sống của cô.

Công việc của Mạnh Đông Phi ở Úc đã hoàn toàn thất bại, hắn ta quay lại thành phố A với hy vọng thay đổi cục diện. Hắn ta thường xuyên tới hỏi tiền cô.

Chuyện sau này, Quan Hiểu tóm tắt lại cơ bản, theo lời cô, Doãn Gia Hoa dần hồi tưởng lại, cuối cùng hiểu ra nguyên nhân anh đã gặp hai người mấy lần cùng nhau.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio